Chương 539: Ha Ha, Ra Đòn Lớn
CHƯƠNG 539: HA HA, RA ĐÒN LỚN
Bạch Nguyệt đuổi theo kịp Lưu San ở cửa khách sạn quốc tế nước A, cô kích động hô lên: "San.”
Lưu San hơi dừng lại quay đầu nhìn về phía Bạch Nguyệt, trong mắt cô ấy là sự yên lặng hoang vắng, không có bất kỳ tâm trạng gì.
Bạch Nguyệt quá kích động, bỏ qua sự khác thường của Lưu San, cô ôm lấy Lưu San giọng nói nức nở: "Cậu về rồi, sao cậu lại về rồi? Cậu ở nước D sống có tốt không? Tớ nhớ cậu, nhớ lắm lắm."
Mặt Lưu San không hề có cảm xúc nhìn về phía xa.
Ánh mặt trời mùa đông xuyên qua kẽ lá rất sáng, nhưng đối với cô ấy mà nói lại hoàn toàn không hề ấm áp, cô ấy lạnh lùng nói:"Tình cảm giả dối đủ rồi, cô hãy để cho tôi có chỗ trống để thở với."
Cơ thể Bạch Nguyệt cứng ngắc nhìn về phía Lưu San, đôi mắt ửng hồng, có áy náy, có xin lỗi, cũng có chờ mong, còn có... tình cảm nồng đậm.
"Tớ xin lỗi chuyện lần trước." Bạch Nguyệt nói lời xin lỗi.
"Một câu xin lỗi của cô có thể làm cho mẹ tôi sống lại sao? Có thể làm cho ba tôi sống lại sao? Có thể làm cho Tiểu Bảo sống lại sao?" Lưu San lạnh lẽo hỏi.
Bạch Nguyệt khiếp sợ nhìn Lưu San, trong nháy mắt lòng cô như bị thắt chặt: "Không phải nói chỉ có mẹ cậu xảy ra chuyện thôi sao? Ba cậu và Tiểu Bảo làm sao có thể...?"
"Nhờ phúc của cô mà tôi đã trở thành một người cô đơn giống như cô rồi." Lưu San lạnh lẽo nói.
Bạch Nguyệt nắm chặt tay Lưu San, vô cùng thành khẩn nói: "San, sau này hãy để tớ chăm sóc cậu."
"Chăm sóc tôi? Nghe nói Cố Lăng Kiệt đã chết rồi, cô làm thế nào chăm sóc tôi?" Lưu San gạt tay Bạch Nguyệt ra.
"Bây giờ tớ có đủ khả năng lo cho cậu, cậu hãy tin tưởng mình." Bạch Nguyệt ánh mắt mờ mịt nói.
Lưu San lui về phía sau một bước, lắc đầu nói: "Tôi không dám, bây giờ tôi không thể chết được, tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm."
"Tớ biết. Cậu trở về là để trả thù, tớ sẽ giúp cậu." Bạch Nguyệt sốt ruột đi về phía Lưu San.
"Giúp tôi? Ha ha." Lưu San cười một tiếng: "Trong mục tiêu của tôi, cô cũng là đồng lõa."
Lòng Bạch Nguyệt chìm xuống.
"Vì thế, cô hãy thu lại tình cảm giả dối của mình đi. Tôi không cần." Lưu San hờ hững nói, sau đó xoay người đi vào khách sạn.
Bạch Nguyệt sững sờ đứng trước cửa khách sạn, hốc mắt cay cay.
Cô và Lưu San cùng dìu dắt nhau tiến bước.
Cô có thể vì Lưu San mà bất hòa với Cố Lăng Kiệt.
Lưu San cũng có thể vì cô mà ở bên cạnh người mình không yêu.
Lưu San đã cứu cô, giúp đỡ cô, thật lòng thật dạ đứng về phía lập trường của cô suy nghĩ hết thảy mọi chuyện vì cô.
Bây giờ Lưu San đã trở về, tuy cô ấy không tha thứ cho cô, cô cũng nên dốc hết sức lực.
Bạch Nguyệt gọi điện thoại cho Lâm Tiến:"Người phụ nữ tôi vừa bảo anh điều tra tên là Lưu San. Bây giờ cô ấy đang ở khách sạn quốc tế nước A. Anh có thể sai người bảo vệ cô ấy không? Tôi sẽ trả tất cả chi phí."
"Dặn dò của cô chủ chúng tôi nghe theo là được rồi. Còn nữa hiện giờ, bên phía quốc tế đang tạo áp lực muốn nước ta tiến hành bồi thường số tiền khổng lồ, chuyện này liên quan đến sĩ diện và vấn đề ngoại giao của nước ta. Sự việc khá nghiêm trọng, bây giờ tôi đang họp." Lâm Tiến nói.
"Ừm, được." Bạch Nguyệt cúp điện thoại.
Cô lên xe, dựa vào ghế nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Xe chạy đến giữa đường thì bị ngăn lại.
"Cô chủ." Binh sĩ cảnh giác hô lên.
Bạch Nguyệt nhìn lướt qua xung quanh, có theo dõi, người đối diện cũng không che mặt cô nói:"Không cần lo lắng."
Cô đẩy cửa xe bước xuống, một sĩ quan đi tới trước mặt cô nói:"Chúng tôi là người của tổng thống Thẩm, phiền cô đi với chúng tôi tới cuộc họp một chuyến."
Bạch Nguyệt hiểu rõ khẽ cười một tiếng.
Quả nhiên Thẩm Diên Dũng rất rõ ràng.
Muốn cởi chuông phải kiếm người buộc chuông.
Cô đi theo bọn họ tới cuộc họp.
Dọc theo đường đi, đều là binh lính uy nghiêm, bầu không khí vô cùng trang nghiêm, bao phủ bầu không khí ngưng đọng bên trong.
Binh lính dẫn Bạch Nguyệt đến cửa phòng họp, phòng vệ bên ngoài cửa phòng họp càng chặt chẽ cẩn thận hơn.
Các binh lính trao đổi hồ sơ, rồicó binh lính đẩy cửa lớn đang đóng chặt.
Bạch Nguyệt đi vào, hàng loạt ánh mắt đủ mọi sắc thái: tò mò, kinh ngạc, căm hận và tôn kính đang nhìn cô.
Thẩm Diên Dũng chủ trì cuộc họp nói: "Bạch Nguyệt, là bạn tốt của anh Alan, sự kiện lần này liên quan đến anh Alan, tôi cảm thấy mời cô đến đây giúp đỡ sẽ khiến cho chuyện này giải quyết thuận lợi hơn một chút."
"Tôi và Alan là bạn bè, nhưng những vấn đề liên quan đến chính trị tôi không hiểu, có lẽ chuyện tôi có thể làm được là đưa số điện thoại của Alan cho mọi người để mọi người có thể tiến hành giao lưu riêng." Bạch Nguyệt bình tĩnh nói.
"Sự việc cũng bắt đầu vì cô, một câu nói của cô cũng có thể nguy hại đến lợi ích của đất nước." Thịnh Đông Quang kích động đứng lên chỉ vào Bạch Nguyệt nói.
Bạch Nguyệt liếc nhìn Thịnh Đông Quang hỏi ngược lại: "Tôi không hiểu nổi lời ông nói, tại sao chuyện này là bắt đầu vì tôi. Ông thật sự cảm thấy một câu nói của tôi có thể giải quyết vấn đề khó khăn lớn như vậy sao? Còn nữa, tôi làm thế nào mà nguy hại đến lợi ích của cả đất nước?"
"Cô còn giả bộ, người phóng hỏa kia rõ ràng là cô!" Thịnh Đông Quang vỗ bàn nói.
Bạch Nguyệt trở nên nghiêm túc, giọng điệu sắc bén mấy phần: "Ăn có thể ăn bậy, nhưng không được nói lung tung, tôi là người phóng hỏa? Tôi là một người phụ nữ, bây giờ lại mang thai, đang ở nhà dưỡng thai chẳng làm việc gì cả, ông lại nói tôi là người phóng hỏa. Dựa theo tư duy logic của ông thì tổ chức khủng bố quốc tế cũng là người của tôi rồi!"
"Đó là trước đó Cố Lăng Kiệt đã sắp xếp người vào trong người của tôi, nhằm cố ý hãm hại tôi." Thịnh Đông Quang bật thốt lên.
"Ông là người cẩn thận như thế, làm sao người khác có thể lập kế hại ông được. Hơn nữa, từ trước tới nay ông luôn bất hòa vời Cố Lăng Kiệt, anh ấy làm thế nào mà có thể thuyết phục ông nhận người của anh ấy được. Ngoài ra, ý của ông cũng chính là ông đã thừa nhận người đó chính là người của ông rồi, đúng không?" Bạch Nguyệt chất vấn.
Mặt của Thịnh Đông Quang tức giận đỏ bừng: "Đó là do tôi không biết mới nhận vào làm người của tôi."
"Đột nhiên tôi nhớ tới một chuyện, ông là Bộ trưởng Bộ Tài vụ, ông làm cách nào nhận người, cái kẻ phóng hỏa kia cũng là người của Bộ Tài vụ ư?"
Bạch Nguyệt vừa dứt lời những người có mặt ở đó đều ồ lên.
"Đột nhiên tôi lại nghĩ đến một chuyện, trước đây rất lâu người chồng đã chết của tôi cũng đã từng ra tòa với ông."
Lúc thì Chu Hân Ly nói người chồng đã chết của mình có tổ chức bí mật, lúc thì nói Thịnh Đông Quang ông có tổ chức bí mật.
Chồng tôi có tổ chức bí mật là chuyện bình thường, bởi vì bộ đội của anh ấy cần, thế nhưng toàn bộ những việc làm của tổ chức bí mật này đều sẽ được ghi chép trong hồ sơ.
Xin hỏi ông Thịnh, tổ chức bí mật của ông làm việc có được ghi chép trong hồ sơ hay không? Nếu như không có vậy thì chỉ có thể giải thích tổ chức bí mật của ông là phi pháp." Bạch Nguyệt tiếp tục nói.
Lâm Tiến đứng lên, quay về phía những người có mặt ở đó nói: "Trải qua điều tra loại bỏ, người phóng hỏa kia chính là Triêu Vĩnh Cương được mọi người cho rằng đã chết trước đó."
Dựa theo khai báo của Triêu Vĩnh Cương, tổ chức bí mật của Thịnh Đông Quang đều là những người như vậy. Tôi đã tiến hành điều tra loại bỏ, trước mắt đã sắp xếp được danh sách ba mươi hai người được cho là đã chết. Tôi tin rằng trong tổ chức bí mật của Thịnh Đông Quang vẫn còn rất nhiều những người như thế.
Triêu Vĩnh Cương nói rằng, với tội danh của anh ta có lẽ đã bị tử hình, nhưng sau đó được Thịnh Đông Quang cứu, Thịnh Đông Quang còn đưa người nhà của anh ta đi.Tôi có thể cho rằng đây chính là uy hiếp, chỉ là bị biến tưởng đi, uy hiếp một số trụ cột của đất nước khác, để lấy lợi ích cho cá nhân."