Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 936: Đừng Linh Tinh​




CHƯƠNG 936: ĐỪNG LINH TINH
Ánh mắt của Mục Uyển ảm đạm xuống.
Thì ra là vô ích sao.
Cũng đúng, nếu như có tác dụng thì Hạng Thịnh Duật sẽ không nói cho anh ấy.
Anh ta không phải là người nhân lúc người khác gặp khó khăn mà gây khó dễ.
"Thiên, em đang đắp người tuyết, anh xem này." Mục Uyển xoay ống kính về phía người tuyết: "Em vẫn chưa có đắp xong, chỉ mới đắp được một người tuyết, em phải đắp thêm một người nữa."
"Đừng linh tinh, ngoài trời tuyết vẫn rơi đó, em không cẩn thận sẽ bị nhiễm lạnh, người tuyết có thể đợi khi tuyết ngừng rơi rồi đắp, mau đi về đi!." Hình Thiên dặn dò.
Mục Uyển cảm thấy trong lòng ấm áp, cũng không cảm thấy tay mình lạnh, giọng nói càng thêm dịu dàng: "Lần trước tuyết rơi chúng ta không cùng nhau đắp người tuyết rồi."
"Lúc đó ít thời gian, không sao, em ngoan đi, chăm sóc bản thân mình thật tốt, đừng làm anh lo lắng." Hình Thiên nhíu mày nói.
Mắt Mục Uyển lóe lên.
Sự quan tâm của anh cô có thể cảm nhận được, chỉ tiếc là đời này bọn họ không thể ở bên nhau. Mắt đỏ lên, cô không muốn để Hình Thiên thấy mình khóc: "Em về trước đây, cúp điện thoại trước, anh cũng chú ý giữ gìn sức khỏe, chú ý an toàn."
Hình Thiên cong môi cười: "Anh nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."
"Được. Em cúp máy đây." Mục Uyển nói, cúp điện thoại, nước mắt chảy cuống, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ, nghĩ mãi không ra, chỉ cảm thấy rất khó chịu, muốn được khóc thật sảng khoái một lúc.
Nhưng mà khóc có tác dụng gì đâu?
Còn có rất nhiều người chờ cô khóc, cô không thể hết lần này đến lần khác để cho những người đó được như ý.
Mục Uyển lau nước mắt, ổn định tâm trạng, liếc mắt nhìn người tuyết, không đắp tiếp mà đi về phía biệt thự.
Vừa vào cửa, người làm đã bưng một chén trà nóng về phía cô, vừa cười vừa nói: "Cậu chủ dặn dò, bảo cô uống."
"Cảm ơn." Mục Uyển nhận ấy chén trà, thổi thổi rồi uống một hớp, đưa ly trà cho người phục vụ. Sau đó đi về phía phòng thay đồ, cởi áo khoác ra, đi ra khỏi phòng thay đồ thì người phục vụ đã đứng đợi sẵn:
"Cậu chủ bảo cô đi cùng tôi." Người phục vụ lịch sự lễ phép nói.
"Dẫn đường đi." Mục Uyển nói.
Người phục vụ đi lên lầu, Mục Uyển đi theo sau cô ấy đến một cửa phòng.
Người phục vụ gõ cửa một tiếng.
"Vào đi." Hạng Thịnh Duật nói.
Người phục vụ đẩy cửa ra, cung kính đứng ở cửa.
Mục Uyển đi vào, Hạng Thịnh Duật lười biếng nằm trên giường, xem tin tức trên ti vi.
"Bình thường ở đây không mở cửa sao?" Mục Uyển hỏi đại.
Hạng Thịnh Duật không nhìn cô: "Chỗ này không mở cửa cho người ngoài, chỉ các bạn bè thân thiết của tôi mới chơi ở đây, chỗ này của tôi dùng để tiếp bạn bè thân thiết."
Anh tắt tin tức, mở phim điện ảnh: "Lại đây xem xem em thích bộ phim nào?"
Mục Uyển nhìn lướt qua màn hình, có rất nhiều bộ phim cô ta chưa từng nghe tên: "Tráng sĩ Ngũ Lang Sơn đi!."
Nhìn qua có vẻ là phim chiến tranh.
Cô ngồi xuống trên ghế sofa.
"Không ngờ khẩu vị em lại nặng như vậy, tới giường nằm." Mắt Hạng Thịnh Duật nhìn cô.
Cô liếc mắt nhìn anh, cũng không vờ vịt, dù sao trốn cũng không thoát, cứ thẳng thắn trực diện trái lại còn có vẻ có một chút khí chất.
Cô ngồi lên giường.
Hạnh Thịnh Duật kéo ngăn kéo, lấy thuốc mỡ ra: "Cởi ra, tôi bôi thuốc cho em, đây là thuốc giảm sưng, em thoa lên cho dễ chịu."
Mục Uyển biết loại thuốc này, cướp lấy từ trên tay Hạng Thịnh Duật: "Tôi tự bôi là được rồi."
Hạng Thịnh Duật cười mê hoặc, cũng không ép, mở phim lên.
Nghe điệu nhạc dạo đầu và hình ảnh thì Mục Uyển đã biết đó là loại phim gì rồi.
"Anh biến thái vậy?" Cô không vui nói.
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật không hề gợn sóng nhìn cô, giọng nói trầm tĩnh như biển sâu: "Không phải là em chọn à?"
"Sao mà tôi biết tráng sĩ Ngũ Lang Sơn này là gì, anh đổi bộ khác đi." Mục Uyển nhíu mày nói.
Phim thể loại này rất lâu trước đây cô đã xem một hai lần, sau khi gả cho Hình Thiên thì không xem nữa, cũng không tiện xem.
Hạng Thịnh Duật tắt bộ phim đi: "Em muốn xem của ai?"
Cô nghi ngờ tất cả những phim này đều là phim thể loại này: "Tôi không muốn xem, mệt muốn chết, muốn đi ngủ."
"Cũng tốt, em vừa mới bôi thuốc, tôi cũng không muốn phí phạm thuốc, vậy đi ngủ đi." Anh tắt ti vi, kéo rèm cửa sổ, tắt đèn.
Căn phòng lập tức tối đen, giơ tay lên không nhìn thấy năm ngón.
Hạng Thịnh Duật đắp chăn cho cô ta.
Cô theo bản năng nằm sát mép giường, nhìn trước mắt tối thui, nhắm hai mắt lại.
Một bàn tay đặt lên eo của cô.
Biết đó là Hạng Thịnh Duật, cô không hề cử động, càng động đậy Hạng Thịnh Duật càng biến thái, chi bằng giả bộ ngủ.
Hạng Thịnh Duật ôm hông của cô, kéo cả người cô vào lòng anh.
Mục Uyển buồn bực nhíu mày.
Cô đã quen ngủ một mình, bây giờ hai người ngủ nên không quen, cho dù không nhúc nhích nhưng mà lưng cứng ngắc, trạng thái đề phòng bất cứ lúc nào.
Hạng Thịnh Duật hôn lên vành tai cô, cô cảm thấy tê dại đến dựng cả tóc gáy.
"Thật ra, em ngoan một chút cũng tốt, đừng biến mình thành máy bay chiến đấu, số mệnh của máy bay chiến đấu đều là bị phá hủy, em hiểu chưa?" Hạng Thịnh Duật khàn khàn nói.
"Ít nhất là được sống ngẩng cao đầu không phải sao?" Cô xoay người về phía anh, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ nét mặt của anh ta.
"Em chắc chắn là muốn sống ngẩng cao đầu sao?" Hạng Thịnh Duật sâu xa hỏi.
"Tất nhiên." Mục Uyển không cần suy nghĩ nói.
Hạng Thịnh Duật khẽ cười: "Trùng hợp, tôi cũng vậy."
Mục Uyển không muốn nói chuyện với anh ta nữa: "Tôi thật sự rất buồn ngủ."
"Ngủ đi." Giọng Hạng Thịnh Duật càng thêm mờ ám.
Mục Uyển lật người, quay lưng về phía anh ta.
Anh ta vẫn ôm cô như cũ, vùi đầu vào hõm vai của cô ta.
Không biết bao lâu, cô nghe được tiếng thở đều của anh ta, có lẽ là đã ngủ.
Cô vẫn không ngủ được, miên man suy nghĩ, muốn đứng dậy, nhưng mà vừa nhúc nhích thì anh ta lại dùng sức ôm chặt cô hơn.
Người này rốt cuộc là ngủ rồi hay là chưa ngủ vậy.
Cô cũng không nhúc nhích nữa, cũng không biết đã ngủ từ lúc nào. Cô nằm mơ, giấc mơ vô cùng loạn.
Mơ thấy một khuôn mặt, trên mặt toàn là máu, ý thức đang nói cho cô biết người này là người chết, là người mẹ đã mất của cô, cô muốn nhìn rõ mặt của bà ấy nhưng lại không thể nào nhìn rõ.
Cô đi tìm Hạng Tuyết Vy trả thù, trước mặt lại xuất hiện rất nhiều rắn.
Cô ghét nhất là rắn, cũng sợ rắn nhất, cô độc ác chặt đầu rắn xuống, không ngờ lại càng có thêm nhiều rắn tấn công mình.
Cô bị rắn cắn, Hình Thiên xuất hiện cứu cô thoát khỏi bầy rắn, đưa cô ngồi lên thuyền.
Cô thấy Hạng Tuyết Vy cũng ở trên thuyền, lúc cô muốn giết chết Hạng Tuyết Vy thì tỉnh dậy. Tỉnh vì cô muốn đi vệ sinh, cô dãy giụa, mơ màng đứng lên, đi về phía WC trong kí ức, nhưng mà sờ soạng rất nhiều lần cũng không thấy tay nắm cửa.
Đèn bỗng bật sáng, Hạng Thịnh Duật nhìn cô: "Em đang làm gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK