Chương 697 Ha Ha Ha Vụ Nổ Lớn Mà Các Người Mong Chờ
CHƯƠNG 697 HA HA HA VỤ NỔ LỚN MÀ CÁC NGƯỜI MONG CHỜ
Giang Hành Duật liếc mắt nhìn Bạch Nguyệt.
Bây giờ đã hiểu, tại sao Hình Thiên lại thích người phụ nữ nhìn có vẻ yếu đuối này rồi, Hình Thương sẽ muốn giết cô.
Trí thông minh của cô quả thật vượt xa sự tưởng tượng của bản thân.
“Tôi chỉ là khinh thường sự nghi ngờ của người khác, người suy đoán tôi, nghi ngờ tôi, hận tôi, quá nhiều rồi, không chỉ mình cô.” Giang Hành Duật trực tiếp rời đi.
Hình Thiên hơi nhíu lông mày, không có đuổi theo Giang Hành Duật: “Tiểu Nguyệt, ở nước B đắc tội với Giang Hành Duật là không lí trí.”
“Ông ta là người tiếp cận gần nhất với chân tướng, những vấn đề này, em buộc phải hỏi, hơn nữa, có thu hoạch rất lớn.” Bạch Nguyệt chắc chắn nói.
“Cái gì?”
“Sự miêu tả của Hắn ta không hợp logic, hiện trường ngoài người của anh ra, không có ai nhìn thấy vết máu, vụ nổ súng mà không có máu là không hợp lí.” Bạch Nguyệt ngừng một lát, ánh mắt trở nên kiên định.
“Hắn ta ở trước mặt né tránh câu hỏi của em, lúc nói dối, đồng tử co lại, nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng lại đang đánh giá ánh mắt của đối phương, đó làHắn ta đang xác định đối phương có tin tưởng không.” Bạch Nguyệt tiếp tục nói.
“Thế nên, ý của em là, Giang Hành Duật đang giá họa cho Thẩm Diên Dũng?” Hình Thiên hỏi, con ngươi trầm xuống.
“Đối với Thẩm Diên Dũng mà nói, chúng ta rời đi mới khiến anh ta bớt lo nhất, anh ta không biết địa chỉ chúng ta ẩn giấu, biết chúng ta ở đây, chỉ có Hình Thương, còn có, nếu anh là Giang Hành Duật, sẽ hao tâm tổn sức đi cứu một người không biết là ai sao?” Bạch Nguyệt hỏi.
Hình Thiên trầm mặc không nói, trong đầu lóe lên rất nhiều phức tạp.
Bạch Nguyệt nắm lấy tay Hình Thiên.
Cô biết, cảm giác bị người bên cạnh phản bội, còn đau hơn bị kẻ địch dùng đao đâm thẳng một cái.
Nhưng, mọi chuyện đã xảy ra, cho dù có đau buồn, cũng phải chấp nhận.
“Chúng ta đi thôi, rời khỏi nước A, đi đến nước khác bọn họ không tìm được.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
Con mắt Hình Thiên đỏ ngầu, nắm ngược lại tay Bạch Nguyệt: “Em cho rằng nước nào bọn họ không tìm được chúng ta? Tả Đoàn Niên xong đời rồi, Thịnh Đông Quang chết rồi, còn có ai, có thể chống đối với anh.”
Bạch Nguyệt không hiểu nhìn Hình Thiên, trong mắt anh nhìn thấy sát khí lạnh lẽo, như có thù hận ùn ùn kéo đến, đó là bóng tối hủy diệt trời đất.
Cố Lăng Kiệt như vậy, cô từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy, cho dù là đối mặt với cái chết, anh đều là ánh mặt trời của chính nghĩa, khiến người ta cảm thấy ấm áp: “Anh muốn làm thế nào?”
“Cho dù là Thẩm Diên Dũng, hay là Hình Thương, anh đều phải điều tra rõ ràng, anh không thể để người của anh chết uổng phí, càng không muốn khiến em gặp nguy hiểm.” Hình Thiên khẳng định nói.
Tả Đoàn Niên, Thịnh Đông Quang đều đã xong đời rồi, Hình Thương trong phán đoán của cô, năng lực cũng không mạnh, kém xa so với Tả Đoàn Niên và Thịnh Đông Quang.
Anh muốn đấu, cô trở về bên cạnh anh lần này, có lẽ không khó giải quyết.
“Chúng ta quang minh chính đại ở bên nhau, không có gì phải lo nghĩ cả.” Bạch Nguyệt khẳng định nói.
Hình Thiên nhếch nụ cười, lực đạo nắm lấy tay cô càng chặt, hôn lên trên mặt cô một cái.
Bạch Nguyệt sau khi xử lí xong ở đây, bọn họ ngồi máy bay tư nhân về nước.
Trên máy bay, Bạch Nguyệt ngủ không ngon, nửa đêm ngồi dậy, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Ngồi trên máy bay nhìn bầu trời sao, những ngôi sao chi chít trên trời, rất đẹp.
Nhìn rồi lại nhìn, bầu trời dần sáng.
Mặt trời từ trong đám mây nhô ra, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, rơi trên mặt cô, cảm giác ấm áp này, giống như, thế giới của cô, rồi cũng sẽ có cảm giác bình minh vậy.
Máy bay cũng đã đến nước A, bắt đầu hạ cánh.
Hình Thiên tỉnh dậy, mở mắt nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt cười ấm áp với anh: “Chúng ta còn nửa tiếng nữa sẽ đến nơi, người của em đã ở sân bay, anh cùng em trở về, hay là, phải đi đến chỗ Hình Thương?”
“Anh đến chỗ Hình Thương.” Hình Thiên ngồi dậy nói.
Bạch Nguyệt không yên tâm: “Người muốn giết chúng ta, 98% là Hình Thương, nếu anh thể hiện sát khí đối phó với ông ta, sợ là ở địa bàn của ông ta, anh rất khó thoát thân, không bằng, trực tiếp dùng thân phận Cố Lăng Kiệt của anh trở về.”
“Sự khác biệt lớn nhất giữa Hình Thương và Thịnh Đông Quang, Tả Đoàn Niên là, Thịnh Đông Quang và Tả Đoàn Nên tội ác vô cùng, sau lưng làm rất nhiều chuyện tàn nhẫn, Hình Thương một chuyện xấu cũng chưa từng làm.”
“Lần ám sát chúng ta này, không tính sao?” Bạch Nguyệt hỏi ngược lại.
“Giang Hành Duật là người của ông ta, ông ta muốn giết anh và em dễ như trở bàn tay, nhưng ông ta không có làm, ông ta chẳng qua chỉ muốn dùng âm mưu, để chúng ta đối phó với Thẩm Diên Dũng, từ đó, để anh lên làm Tổng Thống.” Hình Thiên giải thích nói.
“Thế nên trong lòng anh ông ra vẫn là người tốt phải không, vậy những người anh em đã chết của anh thì sao, cái chết của bọn họ, không quan trọng sao, không được xem là tội của Hình Thiên sao?” Bạch Nguyệt không đồng tình nhìn Hình Thiên.
Hình Thiên biết bản thân nói sai: “Anh chỉ là vẫn không tin là ông ta làm, thế nên, lần này anh trở về trước tiên sẽ điều tra.”
Bạch Nguyệt chăm chú nhìn anh.
Cô biết, Hình Thiên đã có nhận định của mình, cô có nói nhiều thêm nữa, anh cũng sẽ không tin tưởng phán đoán của cô.
Vậy thì, cô cái gì cũng không cần nói nữa, ăn kẹo thơm, đưa cho anh một viên.....
Máy bay đáp xuống sân bay, Bạch Nguyệt lên xe.
Trương Tinh Vũ nhìn Hình Thiên bên ngoài, hỏi Bạch Nguyệt: “Thủ trưởng còn không về sao? Thịnh Đông Quang đã chết rồi, chuyện của Tả Đoàn Niên cũng bạo lộ rồi, chờ đợi Tả Đoàn Niên chỉ có sự trừng trị của pháp luật.”
Bạch Nguyệt thong thả nhìn ra ngoài cửa sổ, cười với Hình Thiên, vẫy vẫy tay.
“Đi thôi.” Bạch Nguyệt nói với Trương Tinh Vũ, nhắm mắt, dựa vào ghế.
“Tôi cảm thấy bà chủ cùng Thủ trưởng cùng ra tay quả thật rất lợi hại, không chỉ giải quyết được nguy cơ nước B, còn có thể tìm ra chứng cứ Tả Đoàn Niên tư thông bán nước.” Trương Tinh Vũ tán thưởng nói.
“Trương Tinh Vũ, cậu theo Cố Lăng Kiệt bao nhiêu năm rồi?” Bạch Nguyệt hỏi, vẫn nhắm mắt như cũ.
“Năm năm rồi.”
“Cậu cảm thấy Hình Thương như thế nào?” Bạch Nguyệt tiếp tục hỏi.
Trương Tinh Vũ suy nghĩ một lát, nói: “Thực ra, quân nhân nước ta phân công nghiêm minh, Hình Thương phụ trách công việc tình báo nước ngoài, sau khi ông ta phát hiện tình hình sẽ báo cáo, sau đó Thủ trưởng tiếp nhận nhiệm vụ đưa ra lệnh tiếp theo, Thủ trưởng và ông ta tiếp xúc khá nhiều, chúng tôi không tiếp xúc với Hình Thương, thế nên, tôi không rõ về Hình Thương, nhưng trong giới, danh tiếng về Hình Thương rất tốt.”
“Ừm.” Bạch Nguyệt đáp lại một tiếng, không có nói tiếp.
Trương Tinh Vũ nhìn Bạch Nguyệt muốn nghỉ ngơi, cũng không có nói thêm lời làm phiền.
Cô ngủ một giấc ngắn, bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nhìn hiển thị gọi đến, vậy mà là Hình Thương.
Trong lòng cô hoảng loạn, bất an.
Hình Thương, sao lại......gọi điện cho cô.
Bạch Nguyệt không hiểu nhận nghe điện thoại.
“Bạch Nguyệt người thật phải không?” Hình Thương trực tiếp hỏi.
“Phải.”
“Có một chuyện, tôi cảm thấy cô nên biết, Hình Thiên không phải là Cố Lăng Kiệt, cậu ta là anh trai sinh đôi với Cố Lăng Kiệt, cũng là chồng của cháu gái tôi.” Hình Thương thẳng thừng nói.
Bạch Nguyệt: “........”