Chương 885: Trái Tim Đã Đánh Rơi, Làm Sao Nhặt Lên Được
CHƯƠNG 885: TRÁI TIM ĐÃ ĐÁNH RƠI, LÀM SAO NHẶT LÊN ĐƯỢC
Cô quay lại bếp mang thức ăn sáng ra rồi lấy một tập thơ cổ.
Cô thích Lý Thanh Chiếu và Lý Dục, cô cảm thấy thơ của họ rất sinh động, hình tượng, không chỉ khắc họa nên một bức tranh tuyệt đẹp mang đến những cảm xúc khác lạ mà còn có thể nói lên cõi lòng người đọc.
"Sen đỏ hương tàn thu rơi trên chiếu ngọc, khẽ cởi xiêm y, độc bước xuống thuyền lan.
Ai gửi thư theo làn mây, lúc nhạn bay về, trăng đã rọi sáng lầu tây.
Hoa trôi theo dòng nước chảy.
Một mối tương tư, hai chốn ưu sầu.
Tình này không biết gửi vào đâu, mặt ủ mày chau, tim quặn thắt." Cô thầm thì đọc trong khi hai mắt đang dần nhòe đi.
Khi đó Lý Thanh Chiếu vừa mới kết hôn thì chồng phải ra chiến trường nên phải xa cách, thời đó cũng không có điện thoại như thời nay, ngay cả thư cũng không thể gửi thường xuyên.
Cô cứ chờ mãi, chờ mãi, chờ đến khi được tin dữ báo rằng chồng đã chết trận.
Khi đó Lý Thanh Chiếu rất tuyệt vọng, so với Lý Thanh Chiếu thì cô vẫn hạnh phúc hơn nhiều, Hình Thiên vẫn còn sống, cho dù cả đời này không gặp lại nhau thì cô vẫn có thể nhìn thấy anh ta trên ti vi, biết được tin tức về anh.
Hình Thiên đã tắm xong và đang đi xuống lầu, anh ta mặc một chiếc áo khoác màu nâu, theo thói quen, bên trong vẫn mặc một bộ đồ lót giữ ấm, một chiếc sơ mi và một bộ vest. “Chị Lâm nấu đồ ăn sáng xong mới đi sao? Tôi còn định đưa cô ra ngoài ăn.”
Mục Uyển mỉm cười: “Nếu ra ngoài ăn rồi bị chụp ảnh chắc sẽ lại dấy lên một phen sóng gió nên ngẫm lại thì không cần phải làm chuyện khiến kẻ khác vui sướng làm gì.”
"Lát nữa ăn sáng xong chúng ta sẽ sang nhà mẹ, Lăng Kiệt bảo về sớm một chút." Hình Thiên nói xong liền ngồi xuống ăn sáng.
"Trước khi đi hãy mua vài thứ để mang sang, Bạch Nguyệt vừa mới sinh một bé gái, chúng ta cũng nên tặng chút quà cho bé chứ.” Mục Uyển nói.
"Lần trước khi đến bệnh viện, tôi đã tặng cho bé một cái vòng tay ngọc bích rồi, cô xem xem còn phải chuẩn bị thêm gì nữa?
Mục Uyển cảm thấy hơi hụt hẫng trong lòng, Hình Thiên tặng vòng tay cho con gái của Bạch Nguyệt nhưng cô lại không biết.
Tuy nhiên, dù sao họ cũng sắp ly hôn nên chuyện con cái của em trai anh ta quả thật không cần cho cô biết.
Mà cô cũng không có tư cách để biết: “Vậy mua một ít trái cây, ngoài ra mua thêm một ít hạt óc chó cho Bạch Nguyệt nữa, bồi bổ sức khỏe rất tốt, về phần mẹ tốt nhất cũng nên mua vài thứ, dù sao cũng là chút lòng thơm thảo."
"Bây giờ mà mua chắc không kịp đâu, hôm nay là giao thừa, có lẽ các cửa hàng đều đóng hết rồi."
"Đợt trước khi quay lại nước M tôi đã mua một chuỗi vòng tay ngọc bích mạ vàng, có thể tặng cho mẹ.” Mục Uyển dịu dàng nói.
Có điều gì đó khác lạ trong mắt Hình Thiên nhưng anh nhanh chóng lảng đi: “Cảm ơn cô đã có lòng."
"Tôi cũng mua cho anh một bộ đồ lót giữ ấm, bộ đồ này giữ ấm rất tốt, nghe nói được thêm từ tính nên có thể giúp tuần hoàn máu nhanh hơn, dòng điện cũng được ổn định nên rất tốt cho sức khỏe. Mai tôi sẽ tặng anh xem như quà mừng năm mới.” Mục Uyển vừa cười vừa nói.
"Nghe cô nói thì hình như rất tốt, cô đã tự mua cho mình chưa?" Hình Thiên hỏi.
"Lần này chỉ là hàng thử nghiệm nên không nhiều lắm, tổng cộng chỉ có chín cái thôi, tôi chỉ giành được một cái thôi, đợi năm sau bọn họ tiếp tục cho ra thì tôi sẽ giành thêm cái nữa."
"Nghe cô nói vậy tức là muốn đem tôi ra làm vật thí nghiệm." Hình Thiên cười nói đùa.
"Không phải vật thí nghiệm đâu, thứ này đã được thử nghiệm rồi, nghe nói đây là chất liệu rất khó sản xuất.” Mục Uyển nghiêm túc giải thích
"Tôi chỉ đùa cô một chút thôi."
"Uhm." Mục Uyển cảm thấy mình không nên giải thích, như vậy sẽ tỏ rõ là cô đặc biệt quan tâm đến anh ta.
Không nên, không nên.
Cơm nước xong, Hình Thiên sai cấp dưới của mình đi mua mấy thứ bổ dưỡng như trái cây, hạt óc chó.
Mục Uyển không ngủ cả đêm, bây giờ đầu đau như búa bổ, nên cô nằm dựa vào ghế salon, chỉ một lát sau liền ngủ thiếp đi.
Hình Thiên đang đọc lướt qua tin tức trên điện thoại di dộng, dư luận vẫn đang soi mói anh ta và Mục Uyển, con người ta đúng là khó mà bỏ qua những chuyện như vậy.
Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Mục Uyển, cô đang ngủ yên, trong mắt anh lướt qua một tia thương cảm và đau lòng.
Anh bước tới lấy chăn đắp lên cho cô.
Mục Uyển giật mình tỉnh giấc, cô không ngủ nữa vì sợ làm trễ lịch trình của Hình Thiên: “Chúng ta đi chưa?"
"Chưa, cô cứ ngủ thêm chút nữa đi, khi nào đi tôi sẽ đánh thức cô.” Hình Thiên dịu dàng nói.
"Được tôi dậy hơi sớm nên hơi mệt, anh nhớ gọi tôi dậy nhé." Mục Uyển dặn dò xong thì đầu cô nặng trĩu, ý thức dần mờ nhạt dần rồi chỉ chốc lát cô lại ngủ thiếp trên ghế salon.
Hình Thiên lấy một cái chăn từ trong phòng ra đắp thêm lên người cô.
Một tiếng sau, cấp dưới của anh ta đã mang đủ loại trái cây, hạt óc chó về. Anh nhìn đồng hồ thấy mới có chín giờ hơn nên chưa đánh thức cô dậy.
Mục Uyển ngủ thẳng giấc cho đến khi tự mình dậy, cô lo mình đã ngủ quên nên vội nhìn đồng hồ thì thấy sắp hai giờ chiều đến nơi rồi, cô hối hận ngồi dậy và nhìn xung quanh tìm Hình Thiên nhưng không thấy anh ta đâu.
Cảm giác mất mát cùng cực liền ập tới.
Có lẽ anh ta đã đến chỗ Cố Lăng Kiệt một mình rồi, cũng tốt, không sao cả.
Vì bụng hơi đói nên cô đi xuống bếp, vẫn còn lại ít cháo ăn dở sáng nay, cô múc cháo ra rồi cho vào lò vi sóng hâm nóng.
"Cô tỉnh rồi sao." Hình Thiên nghe thấy tiếng động nên ra khỏi phòng.
Nghe thấy giọng nói của Hình Thiên khiến Mục Uyển giật mình, cô hoảng hốt quay lại nhìn anh ta.
Thì ra anh ta vẫn chưa đi...
"Sao anh vẫn còn ở nhà?" Mục Uyển bật thốt lên.
"Không ở nhà thì ở đâu được?" Hình Thiên trả lời rồi nhìn về phía lò vi sóng.
"Chẳng phải anh nói phải sang chỗ Cố Lăng Kiệt sớm một chút sao?" Mục Uyển hơi mơ hồ.
"Cô đang ngủ thì tôi làm sao đi sớm được, đang hâm gì vậy?"
Mục Uyển cực kỳ cảm động, anh cố ý để cô ngủ thẳng giấc cho nên mới không đi.
Một Hình Thiên như vậy bảo sao cô không thích cho được.
Tuy anh không yêu cô nhưng rất quan tâm, chăm sóc cho cô, nếu không có anh cô sẽ cảm thấy cuộc đời này rất u ám.
"Tôi hâm cháo. Anh còn chưa ăn trưa, trong tủ lạnh có chút bánh chẻo, tôi đi lấy ngay, ăn xong chúng ta sẽ đến nhà mẹ." Mục Uyển vừa dứt lời, hai mắt liền nhòe đi, cô bối rối đi về phía tủ lạnh, vội vã lấy bánh chẻo đông lạnh ra.
Hình Thiên mỉm cười, cháo trong lò vi sóng cũng đã nóng nên anh ta bưng cháo ra, đặt lên bàn: “Tôi lấy ra rồi, cô ăn đi, trời lạnh nên cháo nhanh nguội lắm.”
"Không sao, để tôi đun nước đã, trong lúc chờ nước sôi ăn cũng được, anh có muốn cùng ăn không?" Mục Uyển hỏi.
"Được. Lúc cô ngủ tôi không dám nấu cơm, sợ làm cô thức giấc." Hình Thiên cười cười nói nói rồi đi lấy chén đũa.
Mục Uyển cũng đoán vậy, lúc mới quen Hình Thiên, bề ngoài anh ta trông cà lơ phất phơ, toàn nói chuyện không đâu, lúc nào cũng cười, cười thì cười nhưng luôn hoàn thành công việc.
Mấy năm nay, có lẽ làm tổng thống nhiều áp lực nên anh ta càng ngày càng trầm ổn nhưng thỉnh thoảng anh cũng giở tính “vô lại” ra, những lúc như vậy anh ta như tỏa ra ánh hào quang hấp dẫn và cô thích điều đó ở anh.
Tuy nhiên dù trầm tĩnh hay xấu xa một cách quyến rũ thì Hình Thiên đều cẩn thận, rất biết cách chăm sóc người khác cũng biết cách bảo vệ người khác.
"Anh tốt như vậy làm tôi lo rằng sau này sẽ không gặp được người tốt hơn, trong lòng tôi sẽ có sự so sánh.” Mục Uyển vừa cười vừa nói, nhưng thật ra dù gặp được người tốt hơn thì con tim của cô cũng đã bị đánh rơi rồi, không biết đến khi nào mới có thể nhặt được lên lại…