Chương 1003: Không Nỡ, Ngay Cả Chút Hơi Thở Cũng Lưu Luyến
CHƯƠNG 1003: KHÔNG NỠ, NGAY CẢ CHÚT HƠI THỞ CŨNG LƯU LUYẾN
Hình Thiên ở đầu bên kia bắt máy. Anh mỉm cười với cô: “Ăn cơm chưa? Gần đây ở Bộ Ngoại giao có bận lắm không?”
“Em ăn rồi, vẫn bình thường, em chỉ là một trợ lý, hầu hết mọi việc không cần em làm. Với lại, dù sao em cũng từng làm vợ Tổng thống năm năm, đã trải qua nhiều cuộc tiếp đón quan khách với anh, với em mà nói, công việc dễ dàng thôi.” Mục Uyển cười nói.
“Thế thì tốt. Anh còn tưởng em thực sự muốn trở thành họa sĩ truyện tranh rồi cơ. Anh còn định chờ để xem truyện tranh của em.” Hình Thiên cũng thoải mái nói.
“Hình Thiên, có chuyện này. Lúc anh đến em không muốn ra đón anh nữa.” Mục Uyển trở lại chủ đề chính.
Hình Thiên cũng thu lại nụ cười, hơi cau mày, một tia sắc nét lóe lên trong mắt anh: “Vì sao? Bọn họ làm khó em à?”
“Em nghĩ kỹ rồi, nếu em đi đón anh nhất định sẽ tạo nên sóng gió. Bây giờ em đang dần hòa nhập về cuộc sống yên bình. Em không muốn lại bị cuốn vào, trở thành đề tài cho mọi người bàn tán lúc rảnh rỗi nữa.” Mục Uyển nói với vẻ nghiêm túc, mỉm cười nhìn Hình Thiên.
Hình Thiên im lặng, nhìn cô thật lâu. Mục Uyển cũng đang nhìn anh như thế.
Không có Mục Uyển, Hình Thiên sẽ sống tốt hơn.
Chỉ là, Mục Uyển nghĩ đến cuộc sống không có Hình Thiên, trái tim cô giống như bị ném vào máy xay, đau đến mức nghẹt thở.
“Bọn họ rốt cuộc có làm khó em không, trả lời anh.” Hình Thiên trầm giọng nói: “Uyển Uyển, đừng nói dối anh, em không biết nói dối đâu. Nếu em từ chối đón anh vì lý do này, thì em đã nói ra từ lần trước rồi mới đúng chứ không phải bây giờ.”
Mục Uyển hạ mắt xuống, chặn sự dao động trong mắt, cô tìm lý do để giải thích: “Lần này anh đến đây Bộ Ngoại giao sẽ tổ chức một cuộc thi chọn đầu bếp, hôm nay Thứ trưởng Ngoại giao phụ trách tiếp nhận đã giao cuộc thi này cho em tổ chức, em mới biết rằng, cô ấy đã ký hợp đồng với đầu bếp từ lâu, vì vậy, giờ em đang tiến thoái lưỡng nan. Nếu em bây giờ đề ra ý kiến không tiếp đón, thì việc này em cũng không cần làm nữa rồi. Nếu em nhất quyến đi tiếp đón, thì em sẽ không hoàn thành được việc kia, sẽ bị người khác cười chê.”
“Nếu đây là lý do thì có thể giải quyết được. Em không cần tìm một đầu bếp nổi tiếng, chỉ cần tìm một đầu bếp bình thường là được. Anh nói cho em anh từng thích ăn ở nhà hàng nào là được rồi.” Hình Thiên nói.
Mục Uyển lắc đầu: “Cách này không được. Dù sao thì cũng là cuộc thi, đề thi khác nhau. Hơn nữa, em không phải là Bộ trưởng Bộ Ngoại giao. Em không thể tự ý thay đổi lịch trình và quy định.”
“Thế thì cũng không sao. Bây giờ anh sẽ gọi điện nhờ bạn bè giúp đỡ. Vẫn có nhiều đầu bếp đã giành chức vô địch lắm, chiều hôm nay có thể giải quyết xong.”
“Phó Hâm Ưu yêu cầu báo cáo trong ngày hôm nay. Em thấy, cho dù xác định được đầu bếp thì ngày mai chắc chắn một trăm phần trăm sẽ lại có sự thay đổi nào đó, sợ là sẽ làm liên lụy đến người vô tội, em không muốn thế.”
“Uyển Uyển, không phải là em không muốn, mà là em đang gạt bỏ, phải không? Em biết, là với khả năng của em, chuyện này rất dễ giải quyết, em nói đi, ngoài vấn đề này ra, còn chuyện gì khác nữa, bọn họ đe dọa em à?” Hình Thiên hỏi giọng khẳng định.
Mục Uyển trong lòng hồi hộp, hơi khum vai xuống.
Trước mặt Hình Thiên, cô không giả vờ nổi.
“Hình Thiên, em thực sự thấy hơi mệt mỏi rồi...”
“Nếu em mệt mỏi, hay là rời khỏi nước M đi. Em biết rất rõ. Sau khi rời khỏi nước M, em có thể bắt đầu một cuộc sống mới.” Hình Thiên ngắt lời cô.
Mục Uyển không biết phải nói thêm gì nữa rồi.
Một lời nói dối luôn đòi hỏi vô số lời nói dối nữa để hoàn thành. Một trong số lời nói dối đó không logic thì tất cả những lời nói dối trước đó đều có thể bị vạch trần.
Cô nằm xuống giường, nhìn Hình Thiên trên màn hình điện thoại di động. Cô thực sự hy vọng thời gian có thể dừng lại vào lúc này, cô có thể nhìn anh như vậy, để nhớ hết vẻ ngoài của anh.
“Ngủ một giấc đi, ngủ một giấc dậy tinh thần tỉnh táo, suy nghĩ rõ ràng hơn. Nhiều việc nghĩ không thông cũng thông, dù kích động cũng sẽ bình tĩnh lại được.” Hình Thiên nhẹ nhàng nói.
“Vâng.” Mục Uyển trả lời.” Vậy em cúp máy trước đây, em ngủ một lát.”
“Ừm.”
Mục Uyển hít một hơi thật sâu, tắt cuộc gọi video, đặt điện thoại lên gối, nằm nghiêng, cô cuộn mình lại, nhìn những bông hoa mai trên bàn.
Phụ nữ quá tình cảm và mềm yếu sẽ dễ bị ảnh hưởng bởi tất cả những suy nghĩ của người đàn ông yêu mà họ yêu, cũng không thể suy nghĩ hợp lý được gì nữa.
Trước kia cô từng đọc một câu chuyện như thế này, có một cặp tình nhân, cô gái đề nghị đi xem phim, ban đầu chàng trai đồng ý đi nhưng sau vì công việc bận nên đã không đi được. Cô gái rất tức giận, chàng trai thì cho rằng cô gái tức giận chỉ là bởi vì anh ta không đi xem phim và nghĩ chỉ cần đi vào ngày khác là được nhưng thực ra cô gái tức giận là vì chàng trai không ở bên cô.
Cho nên, đối với đàn ông, họ nghĩ lý trí, vấn đề nằm ở bản thân, còn phụ nữ, thì vấn đề ở trên phương diện tình cảm.
Đàn ông dùng lý trí để giải quyết vấn đề, còn phụ nữ dùng tình cảm.
Nếu muốn làm cô gái hết giận, bạn phải xuất phát từ tình cảm của mình, để cô gái cảm nhận được sự quan tâm, tình yêu của chàng trai thì bất kỳ lỗi lầm nào cũng có thể được tha thứ.
Do đó, Hình Thiên chỉ cần đối xử tốt với cô một chút là đã có thể lay chuyển quyết định đến chết cũng không liên quan đến nhau của cô.
Cốc cố, có tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Mục Uyển nói.
Hắc Muội ôm cún con bước vào, nhìn Mục Uyển đầy lo lắng: “Phu nhân, chị không sao chứ?”
Mục Uyển lắc đầu: “Chị ổn, Hắc Muội, em có ghi lại bộ dạng của chị lúc ngủ không?” Mục Uyển hỏi.
“Chắc là có, nhưng những bức ảnh đó đều rất mờ.” Hắc Muội nói.
“Ồ, em có thể chụp giúp chị rõ hơn không, chụp rõ nhất dáng vẻ khi chị ngủ.” Mục Uyển hỏi.
Hắc Muội không hiểu: “Chỉ chụp khi ngủ sao?”
Mục Uyển gật đầu: “Em ra ngoài trước đi, chỉ cần nhớ là được rồi, chị phải nghỉ ngơi đây.”
“Vâng”. Hắc Muội đi về phía cửa và nhìn Mục Uyển với ánh mắt lo lắng.
Không biết tại sao, mặc dù phu nhân vẫn lạnh nhạt như thường lệ, nhưng lại có một cảm giác buồn bã, khi người khác nhìn vào.
Mục Uyển tiếp tục nhìn vào hoa mai trên bàn, đầu óc cô trống rỗng, đôi mắt cô nhắm lại từ từ.
Trong lúc mơ màng, cô cảm nhận được có ai đó đã đắp chăn cho cô, cô đoán là Hắc Muội bởi vì cô cho phép Hắc Muội vào chụp ảnh.
Đầu óc nặng trĩu, cô mê man không mở mắt ra được, tiếp tục ngủ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, có lúc cô tỉnh giữa chừng, nhưng cô không muốn thức dậy, lại ngủ thiếp đi.
Không biết đã qua bao lâu, điện thoại đổ chuông.
Mục Uyển mở mắt với điện thoại để bên cạnh gối, màn hình hiển thị số của Phó Hâm Ưu.
Cô ngồi dậy, bấm nghe máy.
“Chuyện cô làm đến đâu rồi?” Phó Hâm Ưu hỏi với vẻ kỳ lạ.
Mục Uyển khẽ liếc qua cái lạnh tối tăm, nhếch khóe miệng lên:”Chẳng phải cô đã tìm thấy đầu bếp sao? Tôi không hiểu lắm, cô hỏi tôi mọi việc đang diễn ra thế nào, ý cô là gì?”