Chương 1347: Thua Tính Cho Anh, Thắng Tính Cho Em.
CHƯƠNG 1347: THUA TÍNH CHO ANH, THẮNG TÍNH CHO EM.
“Nhân họa đắc phúc? Ý của anh là, em là bất hạnh?” Mục Uyển hỏi, vặn lại Hạng Thịnh Duật.
Cô không thích anh nói cô là nỗi bất hạnh.
“Lúc đó em rất ghê tởm anh, vậy mà anh vẫn còn có thể thích em, bây giờ ngay cả khi em là bất hạnh, anh vẫn thích em.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển không biết những gì anh nói có thật hay không, nhưng cô nghe đã cảm thấy rất vui: “Không nói đến chuyện này nữa, khi nào chúng ta sẽ về?”
“Em muốn khi nào thì về?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Trước đó em không muốn quay về, là vì muốn tạo ra dư luận, nhưng bây giờ bà Lan Ninh rất có thể là mẹ em, chúng ta không cần phải nhanh chóng đoạn tuyệt, em nghĩ có một số điều vẫn cần được giải quyết luôn, giải quyết sớm thì sẽ tốt hơn, anh nghĩ sao?” Mục Uyển hỏi.
“Ừ, trưa nay sau khi ăn trưa xong, chúng ta sẽ quay về làm xét nghiệm cha con trước, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa cả rồi, dù sao chúng ta đã đưa ra quyết định, chúng ta còn có một lợi thế, làm bất cứ điều gì mình muốn là được.” Hạng Thịnh Duật nói nhẹ nhàng.
Mục Uyển biết, anh thực sự mạnh mẽ như anh nói, vì vậy anh mới xử lý mọi thứ một cách bình tĩnh và thuần thục như vậy: “Vậy chiều nay chúng ta sẽ về, xử lý nhanh chóng tâm trạng mới có thể thoải mái.”
“Ừm.”
Buổi trưa họ ăn cơm trên tàu, Hạng Thịnh Duật đã lên kế hoạch chi tiết cho cuộc hôn nhân của hai người.
“Khi chúng ta kết hôn, chúng ta chắc chắn phải công khai với toàn thế giới, anh thực sự không muốn tỉnh táo, chúng ta phải ngông cuồng hơn, điều này cũng đại diện cho sức mạnh của đất nước chúng ta, em muốn gì thì cứ nói, anh hài lòng 100%.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Vấn đề kết hôn không phải vội, chúng ta phải suy nghĩ thật cẩn thận, giải quyết vấn đề trước mắt trước.” Mục Uyển nói.
“Được thôi, anh nghe em, lúc ở trong xe, em muốn chơi bài không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Họ không dám chơi với anh đâu, anh chơi bài quá lợi hại rồi.” Mục Uyển bày tỏ mối lo lắng của mình.
“Anh sẽ không đánh, anh phải xử lý công vụ nữa, em đánh đi, anh sợ em chán, về đến nhà còn mất một thời gian dài lắm.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Được thôi, công vụ của anh có cần em giúp đỡ không?” Mục Uyển hỏi, thấy anh nghĩ cho cô như vậy, sự ngọt ngào lại sâu đậm thêm một chút.
“Các vấn đề của anh ở phía bên kia chỉ giải quyết tầm một chút thôi, em chơi vui đi, cứ thư giãn đi.” Hạng Thịnh Duật chạm vào tóc của Mục Uyển: “Buộc tóc lên đi.”
Mục Uyển đẩy tay Hạng Thịnh Duật đi: “Bây giờ không buộc, được không?”
Hạng Thịnh Duật cười thầm: “Anh nghĩ em buộc tóc lên thì trông sẽ đẹp hơn, trên đời này, người buộc tóc đẹp nhất, nên là em.”
“Đây là những gì anh nghĩ, mà anh nghĩ thì không có tác dụng gì, được rồi, anh đi làm việc trước đi, em sẽ chơi bài với họ sau, đúng rồi, khi nào bà Lan Ninh sẽ thông báo?”
“Anh sẽ cử người đến đón bà Lan Ninh, bây giờ bà ấy đang làm cá, làm sao được đây?”
Mục Uyển nhìn Hạng Thịnh Duật nói một cách đắc thẳng, nhìn như này, thực sự rất đáng ăn đòn.
Sự nổi loạn vốn đã nằm trong xương cốt cô, cô muốn ra sức chống lại anh: “Anh không sợ bà ấy thực sự là mẹ ruột của em, mẹ chồng của anh à?”
Hạng Thịnh Duật: “...”
Sắc mặt của Hạng Thịnh Duật thay đổi, mỉm cười tí tửng ôm chầm lấy Mục Uyển: “Anh chỉ thuận miệng nói thôi, trong lòng em, anh nên quan trọng hơn bà Lan Ninh chứ, phải rồi, mặc dù bà có thể là mẹ ruột của em, nhưng vẫn chưa xác thực mà, trước đây bà ấy còn từng bắt nạt em, anh chỉ có gì nói đó thôi.”
Mục Uyển nhìn vào vẻ tâng bốc của Hạng Thịnh Duật, muốn cười: “Hiểu rồi. Chà, anh đi làm đi, em sẽ chơi bài với họ sau.”
“Ừm.” Hạng Thịnh Duật hôn lên mặt Mục Uyển, đi làm việc.
Mục Uyển đi đến chiếc xe phía trước, An Kì, Lã Bá Vĩ, Sở Giản, Sở Nguyên đã ở đó, chỉ chờ Mục Uyển đến.
“Chơi ăn tiền đi, không tiền thì chán lắm.” An Kì nói.
“Được rồi, cược bao nhiêu thế? Không được nhường đó nha.” Mục Uyển nói, liếc nhìn Sở Giản.
“Yên tâm, yên tâm, bảo Sở Giản nhường tôi thì mặt trời sẽ mọc ở đằng Tây mất.” An Kì nói một cách chắc chắn.
Mục Uyển khẽ cười, nghĩ cũng phải, hy vọng An Kì và Sở Giản sẽ có một kết thúc tốt đẹp.
“Hạng Thịnh Duật bảo, sắp xếp cho hai người đi du lịch, cô có biết vấn đề này không?” Mục Uyển hỏi An Kì.
An Kì dừng lại, nhìn Sở Giản: “Anh có biết vấn đề này không?”
“Tiên sinh có nói với anh, ngày mai chúng ta sẽ rời đi.” Sở Giản nói.
“Ngày mai đi? Anh đã hỏi ý kiến của em chưa?” An Kì hỏi.
“Anh định sau khi về sẽ nói với em, rồi hỏi ý kiến của em luôn.” Sở Giản giải thích.
An Kì nhìn Mục Uyển: “Cái này cũng là ý của phu nhân sao?”
Mục Uyển ngơ ngác nhìn An Kì: “Tôi nghĩ đây là điều tốt nhất cho chúng ta, đợi vấn đề được giải quyết rồi cô hẵng quay lại.”
An Kì nghĩ: “Được rồi, không nói đến người này nữa, chúng ta chơi bài trước thư giãn đi, bao nhiêu đây?”
“300 đi.” Mục Uyển nói.
“300 đánh 3 tiếng, tới lui sẽ ra bao nhiêu nhỉ?” An Kì hỏi Sở Giản, cô không hiểu, trước đây cô chưa từng chơi.
“Kéo dài khoảng 3 triệu đến 6 triệu.” Sở Giản trả lời.
“Được thôi. Vậy chơi 300 đi. Chia bài, chia bài.” An Kì đáp.
“Thế là, em sẽ đi du lịch với anh sao?” Sở Giản hỏi An Kì.
“Đi, tại sao không chứ? Lâu rồi em không đi du lịch, lần trước đi nước ngoài, đó chỉ là vì vấn đề công việc thôi, lại còn không có bạn trai, lần này em cảm thấy rất khác.” An Kì mỉm cười nói.
Sở Giản nhìn Mục Uyển: “Vậy chúng tôi sẽ đi du lịch, tiên sinh sẽ ở lại bên này?”
Sở Giản hơi lo lắng, nhìn Sở Nguyên.
“Có anh ở đây với tiên sinh, yên tâm. ” Sở Nguyên trả lời.
Mục Uyển có lòng chiến đấu với Sở Nguyên: “Em trai anh sắp kết hôn rồi, anh thì sao?”
“Tôi có một người bạn gái cố, chúng tôi yêu nhau còn lâu hơn cả cậu ấy, nếu tôi muốn kết hôn, tôi sẽ kết hôn trước rồi.” Sở Nguyên trả lời, mặt vẫn vô cảm.
“Tính cách của anh em hai người thực sự khác nhau đấy.” Mục Uyển nói.
“Tại sao phải giống nhau chứ?” Sở Nguyên hỏi ngược lại.
Mục Uyển nhún vai: “Không phải sự phát triển của tính cách có liên quan rất nhiều đến môi trường sống sao? Môi trường của hai người khác nhau à?”
“Tôi là anh cả, vậy thì phải có phong thái của một người con trưởng chứ, đó là tất thảy những gì cần nói, chơi bài đi, mọi người đều nghiêm túc chơi nhé, không được phép nhường.” Sở Nguyên trịnh trọng nói.
“Ha.” An Kì cười khúc khích, muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.
Dù sao Sở Nguyên cũng là anh trai của Sở Giản, sau này cô gả cho Sở Giản, cô và Sở Nguyên sẽ ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, cô nói gì Sở Nguyên cũng không tốt.
Nhưng chờ đã, cô có chắc sau này sẽ gả cho Sở Giản không?
An Kì nhìn Sở Giản.
Sở Giản cũng nhìn cô, mắt anh hơi kỳ lạ.
Anh hít một hơi thật sâu, suy nghĩ nghiêm túc, cầm tay An Kì: “Anh sẽ không nhường, nhưng, nếu thua thì tính cho anh, thắng thì tính cho em.”