Chương 395: Em Muốn Chạy Đi Đâu
CHƯƠNG 395: EM MUỐN CHẠY ĐI ĐÂU
Trần Niệm nhớ khi vừa quen biết với Tô Khánh Nam, anh ta biết cô học ngành y nên đã nói anh ta quen biết với viện trưởng của tất cả các bệnh viện trong thành phố A, có thể thu xếp công việc cho cô.
Trần Niệm cười: “Anh hình như quên mất Thẩm Diên Dũng có thân phận gì rồi sao? Nếu tôi muốn tìm việc làm thì rất dễ dàng, chỉ là tôi vẫn muốn dựa vào chính mình, không cần các anh phải tốn sức phiền lòng làm gì.”
“Cho nên em không thể cho anh một cơ hội nào sao?” Tô Khánh Nam thất vọng nói.
“Tôi cho anh cơ hội sẽ chỉ làm anh phải trả giá thôi. Mà anh bỏ ra càng nhiều lại càng không cam lòng. Nếu biết rõ không thể thì vẫn nên bóp chết nó khi nó mới nảy mầm thì tốt hơn. Tôi muốn vào phòng vệ sinh trước khi máy bay cất cánh. Ngài Tô còn chuyện gì nữa không?” Trần Niệm khách sáo hỏi.
“Sau này anh có thể gặp lại em không?” Tô Khánh Nam hỏi.
“Nếu không thể thì chúng ta không cần lãng phí thời gian làm gì. Gặp lại lần nữa là không cần thiết, cứ xem như là người xa lạ đi.” Trần Niệm không cho anh ta bất kỳ cơ hội nào.
Tô Khánh Nam có ham muốn độc chiếm quá khủng khiếp, nếu không có được thì sẽ hủy diệt. Cô đã trêu chọc qua một lần, tuyệt đối sẽ không thể trêu chọc lần thứ hai nữa.
Cô đi đến nhà vệ sinh, lo lắng Tô Khánh Nam sẽ chờ ở bên ngoài nên cố ý ở trong phòng rửa tay mười mấy phút.
Sau khi cô ra khỏi nhà vệ sinh thì hành khách trên chuyến bay của cô đã xếp thành một hàng dài rồi.
Trần Niệm buồn bực đi tới cuối hàng và lấy điện thoại di động ra chơi trò My Talking Hank.
Con chó ngủ quá lâu nên cần phải đi vệ sinh, cần phải ăn cơm, trên người cũng rất bẩn thỉu.
Trần Niệm cho con chó vào nhà vệ sinh, tắm rửa, ăn cơm và thăng cấp đến cấp 48.
Trần Niệm chơi một lúc thì bắt đầu lên máy bay rồi. Cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy Tô Khánh Nam không tới làm phiền mình. Sau khi lên máy bay, cô nằm xuống chỗ của mình và nhắm mắt tính ngủ một lát.
“Tôi có thể đổi chỗ với anh được không? Chỗ của tôi ở khoang hạng nhất phía trước.”
Trần Niệm nghe được giọng nói của Tô Khánh Nam thì kinh ngạc, mở mắt nhìn về phía anh ta.
Người bên cạnh tất nhiên đặc biệt vui lòng đi tới chỗ hạng nhất rồi. Tô Khánh Nam ngồi xuống bên cạnh Trần Niệm, cười đầy vẻ “tà mị”. “Tôi vừa vặn cần tới chỗ một người khách ở London, nên thuận tiện đi luôn.”
Trần Niệm: “...”
Cách thức theo đuổi phụ nữ của Tô Khánh Nam đúng là mạnh mẽ. Nếu không phải là cô- người hiểu anh ta rất rõ ràng mà để cho một cô gái trẻ bình thường gặp được anh chàng đẹp trai, có tiền, lại biết vung tiền như rác thế này, chắc hẳn sẽ xiêu lòng như cô trước đây thôi.
Cô không lật tẩy anh ta, cũng không nói gì, chỉ nhắm mắt lại.
Tô Khánh Nam cũng nằm xuống và nhìn về phía cô.
Trần Niệm lật người, quay lưng về phía anh ta.
“Người đẹp, cho hai cái chăn tới đây.” Tô Khánh Nam nói với cô tiếp viên hàng không.
Cô tiếp viên hàng không mỉm cười cầm tới hai cái chăn mới. Tô Khánh Nam mở ra và đắp cho Trần Niệm.
Trần Niệm không hề động đậy, tiếp tục nhắm mắt, sau một lúc lâu mới ngủ được.
Sau đó, cô bị loa phát thanh đánh thức. Bọn họ đã sắp đến London rồi.
Trần Niệm liếc nhìn đồng hồ. Bây giờ là 5 giờ 45 phút sáng. Cô vén màn cửa sổ thấy mặt trời còn chưa ló ra.
“Lúc này chắc hẳn có thể nhìn thấy được cảnh mặt trời mọc ở trên máy bay, mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu xuống thật sự rất đẹp đấy.” Tô Khánh Nam mỉm cười nói.
“Ừ.” Trần Niệm đáp một tiếng: “Tôi đi nhà vệ sinh.”
Tô Khánh Nam để cho cô đi qua.
Trần Niệm đi tới phòng vệ sinh rửa mặt. Bởi vì người xếp hàng rửa mặt quá nhiều nên cô cũng không ở lại lâu liền trở về chỗ ngồi.
“Alan tới đón em sao?” Tô Khánh Nam hỏi.
“Ừ.” Trần Niệm lấy mỹ phẩm ra khỏi túi, bôi chút kem chống nắng rồi bôi son môi.
Tô Khánh Nam vẫn nhìn cô: “Em và Alan qua lại được bao lâu rồi?”
Trần Niệm liếc nhìn anh ta: “Không lâu. Sao vậy?”
“Nếu như anh quen em trước Alan thì tốt rồi.” Tô Khánh Nam tiếc nuối nói.
Trần Niệm cười: “Trên thực tế, cho dù anh có biết tôi trước Alan cũng sẽ không thay đổi được tình trạng hiện nay. Nói thật, ngài Tô cũng không phải là tuýp người tôi thích.”
“Em thích tuýp người nào? Đàn ông nước Anh ga lăng như Alan sao?” Tô Khánh Nam tò mò hỏi.
“Trung thủy.” Trần Niệm lời ít mà ý nhiều nói ra hai chữ.
Tô Khánh Nam cười gượng: “Nếu như anh nói cho em biết, anh đã từng vì vợ mà giữ mình ba năm, thậm chí bằng lòng trở thành thái giám vì cô ấy, em có tin không?”
“Tôi tin, nhưng không phải bây giờ anh đang tính theo đuổi tôi sao?”
“Không phải em bảo anh nên bỏ xuống à?” Tô Khánh Nam hỏi ngược lại.
Trần Niệm cười, nụ cười rạng rỡ như bông hoa đang nở rộ.
Mặt trời nhô qua rặng mây, từng tia nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên trên mặt cô: “Cho nên theo góc độ cá nhân khác nhau, phương hướng suy nghĩ vấn đề cũng khác nhau, cuối cùng dẫn đến mỗi người đều cảm thấy mình có lý và oán giận đối phương không hiểu mình. Nhưng trên thực tế chỉ có thể chứng minh một việc, quan điểm sống của hai người không giống nhau nên không có cách nào sống cùng nhau được.”
“Vậy anh sửa có được không? Em muốn anh phải thế nào?” Tô Khánh Nam thấy hơi phiền não.
Máy bay đang hạ xuống. Loa phát thanh nói máy bay đã tới gần Paris, yêu cầu các hành khách ngồi tại chỗ không đi lại.
Trần Niệm nhìn về phía Tô Khánh Nam: “Một cuộc hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn, một cuộc sống không mệt mỏi có mấy yếu tố. Thứ nhất là nhân sinh quan tương thông. Thứ hai là giá trị quan tương đồng. Thứ ba là chung thủy. Thứ tư là có cảm giác trách nhiệm. Cái gọi là nhân sinh quan, ví dụ như mỗi ngày một cô gái đi qua chỗ một người ăn mày và cho người đó bảy trăm nghìn. Anh thấy chuyện này là đúng hay sai?”
“Vậy phải xem quan hệ giữa người ăn mày và cô gái đó. Còn phải xem thực lực, kinh nghiệm, hoặc có phải trong cuộc sống trong thời gian gần đó của cô gái đã xảy ra một vài chuyện đặc biệt gì hay không. Mọi chuyện đều không thể quơ đũa cả nắm để đánh giá đúng sai được.” Tô Khánh Nam dùng phương pháp biện chứng để nói.
Trần Niệm cười: “Đối với tôi thì cô gái đó có đúng hay sai căn bản chẳng liên quan tới tôi, tôi không quan tâm. Dù sao đó cũng là chuyện của người khác, cần gì phải nói này nói nọ chứ.”
Tô Khánh Nam: “...”
“Hãy nói một chút về giá trị quan. Vì theo đuổi một cô gái mà anh vung tiền như rác. Tôi đoán vé cho chỗ ngồi hạng nhất trên chuyến bay từ nước X đến London chắc phải mất 3500 đô la đi?” Trần Niệm hỏi.
Tô Khánh Nam không nói.
“Loại chuyện này, khi anh không phải là chồng tôi thì không sao. Nhưng nếu anh là chồng tôi mà làm ra chuyện này, vậy sẽ không thể nào sống yên được đâu.”
“Điều này cũng phải xem thực lực kinh tế của mỗi người. 3500 đô la với anh cũng chẳng khác nào một đô la.” Tô Khánh Nam không vui nói.
“Cho nên giá trị quan của chúng ta cũng không tương thông. Tôi không phải là một người chú ý tới sự lãng mạn. Điều tôi muốn chính là một cuộc sống yên ổn. Được rồi, ngài Tô, tôi nghĩ mình đã nói quá nhiều rồi, chúc anh đi đường vui vẻ.” Trần Niệm mỉm cười nói.
Máy bay đã hạ xuống sân bay. Cô muốn đi ra trước nhưng Tô Khánh Nam đã ngăn cô lại, không cho cô đi, thâm trầm nhìn cô nói: “Không phải anh đã nói rồi sao? Em có yêu cầu gì, anh đều sẽ sửa. Về sau em quản tiền không phải được rồi sao?”
“Thật ngại quá, tôi không thích quản tiền của người khác. Mong anh nhường đường một chút đi.” Trần Niệm lạnh lùng nói.
Tô Khánh Nam nhíu mày nhưng vẫn tránh ra.
Trần Niệm xuống khỏi máy bay liền mở điện thoại.
Điện thoại không ngừng báo có tin nhắn và cuộc gọi nhỡ. Rất nhiều cuộc gọi và tin nhắn đều là của Cố Lăng Kiệt.
Trần Niệm hít sâu một hơi và gọi điện thoại cho Cố Lăng Kiệt trước.
Điện thoại còn chưa kết nối, cô đã nhìn thấy Cố Lăng Kiệt đứng ở trước mặt mình rồi...