Chương 698 Cố Lăng Kiệt Vẫn Còn Sống
CHƯƠNG 698 CỐ LĂNG KIỆT VẪN CÒN SỐNG
Bạch Nguyệt kinh ngạc, rất nhiều suy nghĩ, rất nhiều hình ảnh lóe qua trong đầu, giống như có cơn hồng thủy từ trong đầu sắp đổ ào ra.
Là bài xích, là mâu thuẫn, nhưng, mơ hồ, lại cảm thấy, giống như chân tướng nào đó sắp phá vỏ chui ra.
“Cố Lăng Kiệt sao có thể anh em sinh đôi, người thân của anh ấy đều chết rồi, chết trong trận ám sát do Thịnh Đông Quang sắp xếp.” Bạch Nguyệt nghi ngờ hỏi.
“Ngài Tống, cũng chính là cha ruột của Cố Lăng Kiệt, năm đó là người được chọn làm Tổng Thống yêu thích nhất, ông ta và vợ ông ta sinh một cặp sinh đôi, ông ta lo sợ sẽ có người xuống tay với con của ông ta, thế nên, sau khi sinh Hình Thiên liền để tôi mang đi, ngoài tôi và ngài Tống, ai cũng không biết, năm đó ngài Tống có một cặp song sinh.” Hình Thương giải thích.
Bạch Nguyệt yên lặng nghe, nếu là sinh đôi giải thích này, hình như cũng hợp lí.
Cố Lăng Kiệt lạnh lùng, không biết nói lời hay, im lặng như vàng, tuy nhiên, từ chi tiết nhỏ đều là sự quan tâm, tình yêu, sự hy sinh của anh, anh ánh mặt trời hăng hái, cho dù tổn thương chính mình, cũng không muốn làm hại đến người vô tội, anh trọng tình trọng nghĩa, là người đàn ông kiên cường và giàu lòng hi sinh thực sự.
Hình Thiên hoạt bát, mồm miệng khéo léo, giỏi việc giao tiếp, mang theo nụ cười khiến người khác nhìn không hiểu, có lúc, lại có một mặt độc ác, trên người có quá nhiều câu đố, quá nhiều không thành thực, quá nhiều che đậy, cũng có quá nhiều dã tâm.
Cô thường xuyên cảm thấy, Hình Thiên không phải Cố Lăng Kiệt, nghi ngờ anh, chất vất anh, không tin tưởng anh, bài xích anh.
Hóa ra, trực giác của cô không sai.
Nhưng, nếu Hình Thiên không phải Cố Lăng Kiệt, Cố Lăng Kiệt đi đâu?
Tay Bạch Nguyệt đều run lên, cảm xúc căn bản không khống chế được, mắt ửng đỏ, hít thở, đều cảm thế không thuận: “Anh ấy đâu, Cố Lăng Kiệt đâu?”
Câu hỏi ra khỏi miệng, mới phát hiện giọng nói của cô nghẹn ngào, nước mắt từ mắt trái tràn ra trước.
Đáp án, cô không dám nghe, mắt trốn tránh, muốn ngắt điện thoại.
“Trong lần ám sát đó, cậu ta đã chết rồi, đạn bắn xuyên qua sọ não cậu ta, cậu ta không có khả năng sống sót.” Hình Thương đi trước một bước nói.
Bạch Nguyệt ngây ra, nhìn bầu trời, ánh mắt càng ngày càng trống rống. Tràn đầy hơi nước ẩm ướt.
Trong não hiện lên hình ảnh đạn xuyên qua sọ não Cố Lăng Kiệt.
Tiếng pằng đó, giống như bị bắn trúng là trái tim của cô vậy.
Cô trơ mắt nhìn anh cứ như vậy chết trước mặt mình.
Cho dù cô khóc thế nào, gọi thế nào, anh cũng không mở mắt nhìn cô.
Cô thích nhất cảm giác gọi Cố Lăng Kiệt, chỉ cần anh nghe thấy, sẽ luôn đến trước mặt cô,lạnh lùng, ngầu ngầu, nói ở đây.
Giờ đây, thật sự, anh sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa.
Chẳng trách, chẳng trách, cô luôn mơ thấy Cố Lăng Kiệt đứng giữa biển, một mình cô đơn, nhìn cô không nói.
Anh là đang đợi cô sao?
Trái tim, đau đớn giống như lưỡi dao từng nhát từng nhát cắm lên vậy, đến hít thở cũng đau đớn.
Đây chính là bí mật liên quan đến Cố Lăng Kiệt, Cố Lăng Kiệt là bị Tả Đoàn Niên ám sát.
“Đúng vậy, Hình Thiên vẫn luôn điều tra, cũng luôn vì trả thù cho người anh em của cậu ta, cậu ta lừa cô, là lo lắng cô tự sát.” Hình Thương tàn nhẫn nói.
Bạch Nguyệt nhắm mắt, nước mắt ào ạt chảy xuống.
Đau lòng giống như cơn hồng thủy dữ dội, từ trong trái tim cô trào ra, chảy khắp bốn phương, chảy vào trong máu, căn bản không thể chấp nhận, đau đớn khóc thành tiếng.
Điện thoại rơi trên mặt đất, cô cũng không biết, tiếng khóc tiếng trước so với tiếng sau càng ác liệt, đau đớn, cô đơn, tuyệt vọng.
Trương Tinh Vũ dừng xe, lờ mờ nghe ra một chút manh mối.
Anh ta nghe Bạch Nguyệt đau lòng khóc, ánh mắt anh cũng đỏ lên.
Bạch Nguyệt cứ như vậy ngồi trên xe khóc, khóc một tiếng, hai tiếng, ba tiếng.....
Cô dường như muốn khóc cạn nước mắt, nỗi đau giống như vòi nước đã hỏng, căn bản không thể dừng lại được.
“Bà chủ, đừng khóc nữa, cô đau lòng như vậy, Thủ trưởng cũng không muốn nhìn thấy.” Trương Tinh Vũ khuyên nhủ.
Bạch Nguyệt vẫn khóc, khóc đến mức giọng khàn cả đi, cổ họng đau đến mức phát không ra tiếng, cô vẫn khóc.
Trương Tinh Vũ bị dọa sợ, sợ Bạch Nguyệt tiếp tục khóc như vậy chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, nói: “Thủ trưởng thực sự chưa chết, thật đấy, cô đừng đau lòng như vậy.”
Bạch Nguyệt đột nhiên ngừng khóc, mắt sưng đỏ giống như sung huyết, nhen nhóm hi vọng nhìn Trương Tinh Vũ.
Cô muốn hỏi, nhưng, cổ họng đã không phát ra tiếng, dùng hết sức lực phát ra ba chữ: “Anh ấy....ở.....đâu?”
“Thủ trưởng Lâm biết.” Trương Tinh Vũ nói.
Bạch Nguyệt nhen nhóm lên hi vọng nhưng chốc lát lại ảm đạm.
Lâm Tiêu không biết, Lâm Tiêu còn cho rằng Hình Thiên là Cố Lăng Kiệt.
Thế nên, cho dù Cố Lăng Kiệt chết rồi, bọn họ cũng không biết.
Anh, một người anh hùng tái thế, lúc còn sống oai phong lẫm liệt, vậy mà lúc chết lặng lẽ không ai biết, cho dù là người thân nhất, người yêu nhất, đều không biết anh đã chết, di thể của anh ở đâu?
Đúng rồi, di thể của anh ở đâu?
“Di thể đâu?” Bạch Nguyệt khó khăn hỏi.
Trương Tinh Vũ đưa nước cho Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt nhận lấy.
Cô cần phải nói chuyện, còn có chuyện cần phải làm, uống nửa chai nước
“Tôi hiện giờ đi hỏi Thủ trưởng Lâm, đợi chút a.” Trương Tinh Vũ bước xuống xe, gọi điện thoại cho Lâm Tiến.
“Thủ trưởng, có một chuyện, Hình Thiên, có khả năng không phải Thủ trưởng Cố của chúng ta, hình như là anh trai sinh đôi với Thủ trưởng Cố, Thủ trưởng Cố của chúng ta đi đâu rồi, anh biết không?” Trương Tinh Vũ hỏi.
Lâm Tiến đầu bên kia trầm lặng một lúc, giống như đang tiêu hóa tin tức của Trương Tinh Vũ: “Tin tức chắc chắn chứ?”
“Tôi cũng không biết, nghe bà chủ và người khác trong điện thoại nói như vậy.”
“Giám sát quay được là Thủ trưởng tự mình rời đi, nếu người đó là anh trai sinh đôi của Thủ trưởng, vậy, Thủ trưởng là do anh trai sinh đôi của ngài ấy đưa đi.” Lâm Tiến trầm giọng nói.
“Ý của ngài là, Hình Thiên?”
“Ừ.”
“Tôi biết rồi, bên này tôi sẽ báo cáo lại cho bà chủ, muộn chút sẽ liên lạc lại với ngài.” Trương Tinh Vũ nói, ngắt điện thoại.
Anh ta quay đầu, Bạch Nguyệt đã không còn ở trên xe.
Trong lòng anh căng thẳng, trong mắt hoang mang, nhìn khắp bốn phía, tìm thấy Bạch Nguyệt đang đứng bên hồ.
“Bà chủ.” Trương Tinh Vũ hét lên, chạy về phía Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt không đáp lại, nhìn mặt băng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Trái tim vào thời khắc này, còn lạnh lẽo hơn so với khối băng kia, cũng không cảm nhận được ý lạnh trong không khí, giống như, cảm quan đã mất vậy.
Trương Tinh Vũ chạy đến trước mặt Bạch Nguyệt, khuyên nhủ: “Bà chủ nhất định phải trọng trọng cơ thể a, cậu chủ nhỏ còn trong bụng cô, Thủ trưởng khẳng định thích cô vui vẻ.”
“Là Hình Thiên đưa Cố Lăng Kiệt đi, đúng không?” Bạch Nguyệt khàn khàn hỏi, vừa nãy trong lúc bình tĩnh, cô đã nghĩ thông rồi, trước sau liên hệ lại, chỉ có đưa Cố Lăng Kiệt đi, Hình Thiên mới có thể giả thành Cố Lăng Kiệt.
“Là như vậy, lúc đưa đi Thủ trưởng vẫn còn sống, dù sao cũng là anh trai của Thủ trưởng, nói không chừng vẫn còn sống.” Trương Tinh Vũ nhen nhóm hi vọng nói.
Bạch Nguyệt không có kích động như trước, có lẽ đã không còn sức lực, cũng có thể đã nghĩ thông, cô rất bình tĩnh, cũng rất lạnh nhạt.
“Bà chủ, bây giờ, chúng ta nên làm thế nào?” Trương Tinh Vũ cẩn thận hỏi.