Chương 793: Cô Tỉnh Dậy Nhưng Anh Không Ở Bên Cạnh
CHƯƠNG 793: CÔ TỈNH DẬY NHƯNG ANH KHÔNG Ở BÊN CẠNH
Bạch Nguyệt cảm động nhìn anh: "Anh cũng ăn đi, đợi cua Hoàng Đế nguội rồi thì em sẽ ăn, em vẫn giỏi ăn cua Hoàng Đế."
"Anh bóc cho em." Cố Lăng Kiệt nói ngắn gọn một câu kiểu trần thuật, khiến người ta không thể từ chối.
Bá đạo, mạnh mẽ, nhưng trong lòng lại ấm áp.
Bạch Nguyệt không từ chối ý tốt của anh, cô ăn cua Hoàng Đế mà anh đã bóc sẵn.
"Anh cũng ăn đi." Bạch Nguyệt nói.
"Ừ." Cố Lăng Kiệt lên tiếng.
Cua Hoàng Đế của Bạch Nguyệt không nóng như thế, cô tự mình cắt ăn.
Vừa ăn cua Hoàng Đế, vừa nói chuyện phiếm với tri kỷ, là chuyện rất hạnh phúc.
"Việc chúng ta muốn rời khỏi, anh đã nói với Quân chưa?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Vẫn chưa, anh định tối nay sẽ nói cho cậu ta biết."
"Anh nói anh ta sẽ đồng ý sao? Sau khi chúng ta tới đã phá cho anh ta mấy vụ án khó nhằn." Bạch Nguyệt hít một hơi, rút thịt trong chân cua ra, ngon vô cùng.
"Anh ta không đồng ý cũng không được, dù sao đi hay ở là tự do của chúng ta." Cố Lăng Kiệt chắc chắn nói.
Anh nói vậy khiến cô an tâm.
Quân muốn lên chức, phá càng nhiều kỳ án, càng tốt.
Họ đi rồi, tương đương với Quân sẽ mất đi cánh tay phải, chắc chắn sẽ giữ lại, nhưng cô muốn đi, Quân có giữ cũng không được.
Chỉ một lát, người phục vụ đã mang cơm hải sản sốt phomai tới.
Trong cơm hải sản có cá mực, tôm, còn có trứng cá muối ăn vừa ngon vừa bổ dưỡng, ăn rất giòn.
Thật ra, mới ăn được một lát cô đã no rồi, nhưng tâm sự với Cố Lăng Kiệt cũng không mệt, cô vẫn rất thích cuộc sống như vậy.
Khi ăn quá no thì phải nghỉ ngơi một chút.
Dù Cố Lăng Kiệt không nói nhiều, nhưng mặc kệ cô hỏi gì, anh đều sẽ kiên nhẫn trả lời.
Anh biết rất nhiều chuyện, kiến thức rộng rãi.
Rất nhiều thứ trước kia cô chưa từng nghe qua, nên say sưa lắng nghe.
"Buổi chiều em còn có việc gì không?" Cố Lăng Kiệt hỏi.
"Buổi chiều em không có việc gì, sáng mai lúc đầu có một bệnh nhân, nhưng gần đây anh ta không tìm em, tối nay em sẽ gọi điện thoại cho anh ta, có thể sáng mai cũng không cần đi, nên cả ngày mai em đều rỗi, ngày kia, có một cô gái có thể muốn đến thôi miên, đến lúc đó em bảo trợ lý gọi điện thoại hỏi một chút." Bạch Nguyệt nói.
"Bệnh nhân em khám không nhiều nhỉ."
"Lúc đầu em mở phòng khám bệnh cũng không phải vì kiếm tiền, chỉ là để bản thân đừng quá buồn chán, dù sao, đây là nghề nghiệp chính trước mắt của em, không muốn lãng phí, cũng không muốn quá vất vả."
"Đợi sau khi trở về, anh sẽ sắp xếp cho em công việc tương ứng, cường độ cũng sẽ không cao, nếu như em mệt, em cứ nói cho anh, anh sẽ giúp em điều chỉnh." Cố Lăng Kiệt nói.
"Vâng, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, cùng nâng cao." Ăn xong chân cua, cô tiếp tục ăn phần ở giữa: "Hình như anh ăn rất ít, anh cũng ăn nhiều chút đi."
Điện thoại di động của Bạch Nguyệt kêu lên, cô xem là Tích gọi tới, Bạch Nguyệt nghe điện.
"Bạch Nguyệt, chúng tôi đã chọn được một cô gái, cô tới nhìn xem có thích hợp hay không."
Bạch Nguyệt cảm thấy họ hơi ỷ lại vào cô: "Tích, tôi chẳng mấy chốc sẽ rời đi, các anh phải tự mình phán đoán, tôi không thể luôn ở đây."
"Có ý gì, cô sắp rời đi, là đi đâu?" Tích cả kinh nói.
"Về đất nước của tôi." Bạch Nguyệt nói thẳng.
Tích ngẩn ra: "Chuyện này Quân biết không?"
Bạch Nguyệt liếc nhìn Cố Lăng Kiệt: "Trước tiên vẫn chưa biết, nhưng sẽ nhanh chóng biết, tôi không tới nữa, lát nữa anh hãy gửi video về cô gái đó cho tôi, tôi sẽ xem thử."
"Ồ, được." Tích bên kia cúp điện thoại.
"Cơm nước xong anh sẽ nói với Quân." Cố Lăng Kiệt mở miệng nói.
"Nói đi, tóm lại muốn đi, để họ sớm chuẩn bị sẵn sàng cũng tốt." Bạch Nguyệt hít sâu một hơi.
Ăn quá no rồi, cô nửa nằm ở trên ghế sô pha, ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn: "Đúng rồi, trước kia không phải anh nói trong lòng có chút vấn đề, bây giờ có muốn nói với em hay không?"
"Tâm bệnh của anh là vì em. Em đã ở bên cạnh anh, tất nhiên anh không có vấn đề gì nửa." Cố Lăng Kiệt sâu xa nói, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Anh đang nói dối, vẻ mặt anh hơi không được tự nhiên, có cố ý che giấu, anh mỉm cười chính là do anh không được tự nhiên. Anh không muốn nói sao?" Bạch Nguyệt hỏi lần nữa.
Cố Lăng Kiệt gật đầu: "Có lẽ vậy, Tiểu Nguyệt, tạm thời anh vẫn chưa muốn nói, có thể cho anh chút thời gian không? Anh không muốn nói không phải muốn giấu em, mà là, không muốn em phiền não như anh, nhưng anh sẽ nhanh chóng giải quyết toàn bộ vấn đề."
Bạch Nguyệt nhìn anh chăm chú.
Ánh mắt anh sâu thẳm, kiên định xa xăm, vừa rất ung dung vừa khiêm tốn.
Vẻ mặt khiến không ai có thể nắm bắt, nhưng lại khiến người ta tin phục.
"Em cho anh thời gian một năm, nếu một năm sau anh vẫn không nói cho em, em sẽ giận, sau khi em giận, thì sẽ không quan tâm anh nữa." Bạch Nguyệt nói.
"Được, chúng ta ước định, trước thời gian này tháng 11 năm sau, chắc chắn anh sẽ nói cho em."
Sau bữa ăn, họ cùng nhau về nhà.
Tiểu Bạch từ rất xa đã nghe thấy tiếng ô tô, ở sân sau sủa ầm lên.
Bạch Nguyệt cầm thức ăn cho chó về phía sân sau. Tiểu Bạch lè lưỡi, ngoe nguẩy cái đuôi, vui vẻ chạy lại.
Bạch Nguyệt cho nó ăn đồ ăn.
Tiểu Bạch cúi đầu ăn cơm.
"Mệt không? Nếu như mệt thì ngủ một lát đi." Không biết Cố Lăng Kiệt đã đứng ở sau lưng cô từ lúc nào, nói.
"Trước kia em không thói quen ngủ trưa." Dứt lời, Bạch Nguyệt nhìn anh mỉm cười: "Không quen thì có thể đổi, buổi trưa có thời gian ngủ một giấc, buổi chiều tinh thần sẽ rất tốt, đối với cơ thể cũng tốt, có thể để cho cơ bắp, xương cốt đều được nghỉ ngơi."
"Nghỉ chút đi, anh đã đốt huân hương cho em rồi." Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt hít sâu một hơi, đi vào nhà.
Trong nhà là mùi cô thích nhất, còn có âm nhạc cô thích nhất, nghe vào thì tâm hồn bình thản, như đứng trong vũ trụ.
Cô trở về phòng đi ngủ.
Cố Lăng Kiệt chỉ ngồi ở đầu giường nhìn cô.
Bạch Nguyệt không hiểu, hỏi: "Anh không buồn ngủ à?"
"Em ngủ đi, anh nhìn em ngủ." Cố Lăng Kiệt dịu dàng nói.
Bạch Nguyệt nhắm mắt lại, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, đến khi cô mở mắt lần nữa thì Cố Lăng Kiệt đã không ở bên cạnh.
Cô gọi: "Cố Lăng Kiệt."
Không có ai trả lời cô.
Trong lòng cô bất an.
Nếu như Cố Lăng Kiệt ở đây, chắc chắn anh sẽ trả lời cô, xuất hiện trước mặt cô.
Cảnh tượng như thế này giống như đã thấy trong mơ.
Cô xuống giường, mở cửa, nhìn dưới nhà, Cố Lăng Kiệt không có ở đó.
Cô đi tới sân sau, tiểu Bạch ghé vào bãi cỏ ngủ, không có âm thanh của Cố Lăng Kiệt.
Rất kỳ quái, nếu anh đi ra ngoài, phải nói với cô, không phải sao?
Cô gọi điện thoại cho anh, chuông điện thoại kêu năm tiếng, đầu kia mới nghe.
"Em dậy rồi à." Âm thanh của anh rất nặng nề, không hề có cảm xúc, lại cảm thấy lành lạnh, giọng nói có vẻ lạnh lẽo.
"Anh ở đâu?" Bạch Nguyệt thận trọng hỏi.
"Anh có chút việc, chắc nửa giờ sau mới trở về."
"Việc không tiện nói sao?" Bạch Nguyệt gặng hỏi.
Anh vẫn là không nói gì, chỉ nặng nề nói ra: "Chờ sau khi anh về rồi nói."