Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 820: Còn Chưa Đi Xa Đã Không Nỡ Rồi Ha Ha​




CHƯƠNG 820: CÒN CHƯA ĐI XA ĐÃ KHÔNG NỠ RỒI HA HA
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Bạch Nguyệt cứ ngồi như vậy, dần dần cảm thấy hơi lạnh.
Cô bước xuống, tập luyện lại bộ quyền cước Cố Lăng Kiệt dạy mình, tập luyện ba lần xong, trên mặt trên người cô chảy đầy mồ hôi, cô quyết định đi về tắm rửa.
"Tiểu Nguyệt, vào ăn sáng." Tống Tâm Vân chào hỏi.
"Vâng, cảm ơn mẹ, con đi tắm một chút đã, Thủ Thủ đã dậy chưa ạ?” Bạch Nguyệt theo bản năng nhìn về phòng của Thủ Thủ.
"Tối ngày hôm qua ngủ quá muộn, bây giờ vẫn còn đang ngủ."
Nhớ tới dáng dấp đáng yêu kia của Thủ Thủ, Bạch Nguyệt nở nụ cười, đi vào phòng tắm, sau khi tắm xong đi ra.
Cô tạm thời còn chưa muốn có con, quá nhanh rồi, cho nên, trước khi lên máy bay, cô còn phải đi mua thuốc tránh thai khẩn cấp.
Lúc cô đi ra Cố Lăng Kiệt đã trở về, ôm lấy eo cô, ở trên trán của của hôn một cái."Chào buổi sáng."
"Sáng nay anh từ mấy giờ vậy, em sáu giờ rưỡi tỉnh lại đã thấy anh không còn ở đây rồi.” Bạch Nguyệt hiếu kỳ.
"Các chiến sĩ sẽ bắt đầu tập luyện từ 5:30 sáng, cho nên năm giờ anh đã tới sân tập rồi.” Cố Lăng Kiệt đi vào phòng.
"Ngày nào cũng đều như vậy phải không?" Bạch Nguyệt đau lòng nhìn Cố Lăng Kiệt.
"Tùy tình huống, anh cũng không cần mỗi ngày đều phải đi, cực khổ chính là các chiến sĩ, lát nữa tám giờ rưỡi anh còn có một cuộc họp. Máy bay của em mấy giờ bay?"Cố Lăng Kiệt rửa tay hỏi.
"11:53, nhưng em nghĩ tới sớm hai tiếng trước khi bay, lát nữa ăn sáng xong em đi chuẩn bị ít đồ dùng đơn giản rồi đi luôn." Bạch Nguyệt nói.
Cố Lăng Kiệt ngẩn người một chút, quay đầu nhìn cô: "Nhanh như vậy?"
"Từ chỗ này tới sân bay cũng mất tới một giờ, như vậy tính toán, thời gian cũng khá vừa vặn."
"Hay là em ngồi xe của anh đi, để anh báo cho bên sân bay, ngồi xe anh chỉ cần nửa giờ là tới, anh sẽ đưa cho em một tấm thẻ đặc biệt, vừa đến sẽ được lên máy bay luôn. Nếu như thế 11 giờ em mới tới cũng được, anh họp chắc cũng chỉ mất nửa giờ thôi, họp xong anh đưa em tới, chắc chắn tới kịp." Cố Lăng Kiệt xoa xoa tay suy nghĩ, sắp xếp nói.
"Anh cứ an tâm họp đi, cũng không cần sắp xếp máy bay, như thế cũng có vẻ quá đặc thù rồi, anh cứ để người ta lái xe đưa em tới sân bay là được, cũng không phải đi rồi không về nữa, em bàn bạc xxong xuôi mọi chuyện sẽ trở lại." Bạch Nguyệt cười nói.
Cố Lăng Kiệt nắm chặt cánh tay của cô, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, cũng không nói lời nào, lại có vẻ như có rất nhiều lời muốn nói.
Bạch Nguyệt cũng lẳng lặng nhìn anh.
Cuối cùng, Cố Lăng Kiệt cũng thỏa hiệp: "Đến nước D thì gọi điện thoại cho anh."
"Em sẽ gọi điện thoại video cho anh.” Bạch Nguyệt cười nói.
"Ừm, ăn sáng đi." Anh nắm tay của cô bước đi.
Tống Tâm Vân bưng hai bát đậu phụ tới chỗ hai người: "Hai bát đậu phụ này mẹ chính tay làm cho các con, các con nếm thử xem."
"Oa, cái này do tự tay mẹ làm ư, thật tuyệt vời." Bạch Nguyệt khen ngợi.
"Lăng Kiệt khi còn bé nhìn thấy người khác ăn đậu cũng muốn ăn, cho nên mẹ mới đi học làm." Tống Tâm Vân giải thích.
"Mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời này." Bạch Nguyệt nói.
Tống Tâm Vân nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.
Anh vẫn chỉ lạnh lùng cúi đầu, ăn đậu hũ phụ.
"Mẹ còn làm cả bánh bao nữa, các con cứ từ từ ăn." Tống Tâm Vân cầm hai cái bánh bao thịt đi ra.
Bánh bao có màu xám, bột không bị lỏng, cắn lên rất có cảm giác đàn hồi, thịt cũng tương đối chặt.
"Có người chăm sóc, tháng ngày trôi qua thật dễ dàng." Bạch Nguyệt thở dài nói.
Tống Tâm Vân nở nụ cười: "Chỉ cần các con không chê, mẹ vẫn sẽ luôn chăm sóc các con."
"Mẹ, mẹ." Âm thanh Thủ Thủ đột ngột vang lên đến, vui cười hớn hở chạy về phía Bạch Nguyệt.
"Thủ Thủ gọi bà nào." Tống Tâm cúi xuống nhìn cậu bé.
"Bà nội, bố, mẹ." Thủ Thủ xông tới chỗ Bạch Nguyệt, ôm lấy chân của Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt ôm cậu bé lên trên đùi mình, gắp lấy một ít thịt bên trong bánh bao đút vào bên trong miệng muốn cho Thủ Thủ ăn.
"Nhoam, nhoam, nhoam." Thủ Thủ vừa ăn còn vừa phát ra âm thanh, trên miệng dính dầu ăn, mặt mũi mũm mĩm xinh xắn, Bạch Nguyệt không nhịn được hôn một cái ở trên mặt của bé con.
Thủ Thủ cũng hôn một cái trên mặt Bạch Nguyệt, còn lưu lại một vệt dầu.
Trong lòng Bạch Nguyệt tràn đầy hạnh phúc: "Thủ Thủ, lát nữa mẹ phải ra ngoài, mấy ngày sau trở về, con muốn quà tặng gì, mẹ mua cho con."
Thủ Thủ mong chờ nhìn Bạch Nguyệt: "Thủ Thủ cũng muốn đi."
"Thủ Thủ phải ở nhà, bố cho Thủ Thủ ra sân chơi, mẹ rất nhanh sẽ trở về." Bạch Nguyệt nói với Thủ Thủ.
"Mợ chủ, để em chăm sóc Thủ Thủ cho.” Tiểu Hạ mỉm cười đi tới nói, ôm lấy Thủ Thủ.
Thủ Thủ lại nhìn về phái Bạch Nguyệt, duỗi hai tay ra, tỏ ý muốn Bạch Nguyệt cho ăn.
Bạch Nguyệt muốn đi thu dọn chuẩn bị hành lý, không có quá nhiều thời gian, nhìn Thủ Thủ cũng rất không nỡ rời xa, chờ sự tình của Thẩm Diên Dũng giải quyết xong, cô muốn ở lại chỗ này, dành thêm nhiều thời gian ra ở chung với Thủ Thủ, những tháng ngày này thật quá thoải mái.
"Thủ Thủ ngoan, mẹ đi nhà bếp lấy cho con bánh bao ngon ăn, đây đều là bà nội tự làm." Bạch Nguyệt đứng lên, không ôm Thủ Thủ mà đi vào nhà bếp, lại cầm hai cái bánh bao đi ra, đặt lên trên bàn ăn, sau đó cô mới lên tầng thu dọn chuẩn bị hành lý.
Cố Lăng Kiệt ăn xong bữa sáng đi tới, ở sau lưng ôm lấy Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nhìn về phía anh, nở nụ cười: "Em phải đi mấy ngày, cũng không phải một đi không trở lại, anh cứ như vậy, sẽ khiến cho người không muốn đi."
Cố Lăng Kiệt cúi đầu hôn môi cô, Bạch Nguyệt lại ẩn anh ra, bất đắc dĩ nói: "Em thực sự không có thời gian."
"Không có thời gian thì cứ để máy bay đưa em đi." Cố Lăng Kiệt bá đạo nói, lại nắm cằm của cô, lấp kín bờ môi đang mấp máy của cô.
Cô không cưỡng lại được anh, chỉ có thể lành làm gáo vỡ làm muôi, cứ thế phối hợp, cô chỉ cần trong 72 giờ uống thuốc là được, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì quá mức, sau khi tới nước D lại mua.
Chờ bọn họ kết thúc một lần, đã nửa giờ sau, Bạch Nguyệt nhìn thời gian, đã 8h30.
"Anh còn muốn mở cuộc họp thì phải mau chóng đi đi, lát nữa cứ để một người tới đưa em đi là được." Bạch Nguyệt vội vội vàng vàng đem va-li đóng lại.
"Thật không cần anh đi cùng sao?" Cố Lăng Kiệt hỏi lại lần nữa.
Bạch Nguyệt cười cười, anh thật sự nhiều lúc suy nghĩ quá nhiều, có lúc cô thấy anh rất trưởng thành, thế nhưng có lúc lại thật là trẻ con.
"Chờ em trở lại." Bạch Nguyệt ở trên mặt của anh hôn một cái, chủ ý đã định.
Cố Lăng Kiệt bất đắc dĩ, đành để cho Trương Tinh Vũ đưa Bạch Nguyệt ra sân bay.
Trên đường đi, Bạch Nguyệt sửa sang hành lý của mình lại lần nữa, xác định không có sót mất món đồ gì, nhìn thấy sắp đi qua một tiệm thuốc liền nói: “Trương Tinh Vũ, dừng lại ở ven đường một chút, tôi cần mua chút đồ.”
"Được." Trương Tinh Vũ ngừng lại ở ven đường.
Bạch Nguyệt cấp tốc đi vào tiệm thuốc mua thuốc tránh thai khẩn cấp trong 72 giờ, lại vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua một bình nước, vừa lên xe liền uống thuốc.
"Mợ chủ, cơ thể cảm thấy không thoải mái sao?" Trương Tinh Vũ lo lắng hỏi.
"Không có chuyện gì." Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nói, nhìn ra ngoài cửa sổ, lại dời đi chủ đề hỏi: "Còn bao lâu nữa chúng ta đến nơi?"
"Không vội, thủ trưởng đã nói sẽ sắp xếp chỗ đăng ký cho cô, chúng ta chỉ cần 11:20 tới nơi thì nhất định là sẽ kịp lên máy bay, anh ấy nói cơm trên máy bay ăn không ngon, bảo tôi 10 giờ đưa cô đi ăn cơm trước, sau đó mới đưa cô tới sân bay.”
"Lúc bảy rưỡi tôi vừa ăn sáng rồi, mười giờ ăn cơm có hơi sớm, tôi cũng không đói bụng, không cần phiền phức như vậy, cậu cứ đưa tôi tới thẳng sân bay là được."
"Thủ trưởng nói nếu như cô từ chối, thì tôi cứ tới quán cơm mua cơm về để cho cô lát nữa đem lên máy bay ăn cũng được.”
Bạch Nguyệt: "..."
Cố Lăng Kiệt đây là lo lắng cô sẽ ăn không đủ no à! ! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK