Chương 838: Tớ Yêu Cậu
CHƯƠNG 838: TỚ YÊU CẬU
Giang Diệp cảm thấy câu nói này hơi kỳ lạ, lần đưa tiễn cuối cùng, lúc anh chết, cô không đến ư?
Nghĩ lại cũng đúng, Thẩm Diên Dũng sẽ không để cô đến đâu.
Anh không muốn thể hiện mình thất vọng, làm Lưu San buồn, anh nở nụ cười, cầm ly rượu lên uống sạch.
Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, Đường Quốc Trung đẩy cửa bước vào, nhìn Lưu San: “Cô phải đi rồi.”
“Chăn của anh ấy quá mỏng, tối nay có thể thay chiếc khác dày hơn được không?” Lưu San hỏi.
Đường Quốc Trung nhìn dáng vẻ khẩn cầu của Lưu San, liền đồng ý: “Tối nay tôi gọi người đưa tới chiếc khác dày hơn.”
Lưu San cười, quay đầu nhìn Giang Diệp, vẫy tay: “Chú, tạm biệt.”
Anh thích cái từ “tạm biệt” này: “Được, tạm biệt.”
Lưu San nghiêng mặt, quay người, quay lưng với Giang Diệp, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, không muốn để Giang Diệp nghe thấy tiếng khóc của cô, nhanh chân đi ra ngoài.
Giang Diệp nhìn món vịt muối mà cô để lại, nở nụ cười, mới ăn một miếng, nước mắt đã rơi xuống.
Anh lưu luyến Lưu San, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, luyến tiếc, cũng chỉ có thể đặt trong lòng, không nói ra được.
Lưu San ở trong xe khóc rất lâu.
“Giờ tôi sẽ đưa cô tới tòa nhà Thế Kỷ.” Đường Quốc Trung lạnh nhạt nói.
Lưu San hoàn hồn, nhìn Đường Quốc Trung: “Bây giờ anh đưa tôi đi, Thẩm Diên Dũng mà điều tra sẽ biết anh ép chết tôi, lát nữa, đợi dừng đèn đỏ, tôi giả vờ nhảy xuống xe, anh giả vờ bắt tôi, rồi cố ý thả tôi đi, báo về với Thẩm Diên Dũng, là tôi chạy mất rồi, tôi có nhảy lầu, cũng không liên lụy đến anh.”
Đường Quốc Trung khó tin nhìn Lưu San: “Sao cô lại giúp tôi?”
“Đằng nào cũng sắp chết rồi, tôi không muốn mang theo oán hận nữa, tôi muốn lên thiên đường, ba mẹ tôi là người tốt, chắc chắn cũng đã lên đó, tôi không muốn xuống địa ngục, không thể gặp được họ.” Lưu San cười nói, nước mắt rơi xuống từng hàng.
“Đừng nuốt lời, cô biết rõ đấy, nếu lần này không chết, cô chỉ có thể sống không bằng chết, bộ trưởng sẽ không tha cho cô đâu.” Đường Quốc Trung nhắc nhở.
Lưu San hít một hơi, cố gắng bình tĩnh, ngừng khóc: “Tôi khiến Thẩm Diên Dũng mất chức tổng thống, giờ đây, tôi mất mạng rồi, có lẽ đã trả đủ rồi, đúng không, ngài Đường.”
Đường Quốc Trung do dự ba giây, trả lời: “Đúng vậy, trả đủ rồi.”
“Quyết định vậy đi.” Lưu San không muốn nghĩ nhiều nữa, cô cũng không nghĩ ra được gì, không muốn phiền phức.
Cô nhìn chăm chăm về phía trước, nhìn thấy đèn đỏ, đẩy cửa xe chạy xuống, chạy nhanh về phía trước.
Đường Quốc Trung lập tức xuống xe đuổi theo.
Cô rẽ vào một góc, những người kia giả vờ mất dấu cô.
Cô vốn muốn đi thẳng đến tòa nhà Thế Kỷ luôn, nhưng nghĩ lại, sắp phải chết rồi, muốn trang điểm chút, mặt đẹp chút, nhưng rơi từ trên đó xuống thịt nát xương tan, cô thích đẹp, cô không muốn chết khó coi, vẫn nên đeo mặt nạ thì hơn.
Cô trang điểm thật đẹp, đút mặt nạ vào trong túi, còn mua một chiếc váy màu trắng.
Đêm tháng ba, mặc váy rất lạnh, nhưng cô sắp phải chết rồi, chút lạnh này, có là gì.
Cô đến sân thượng tòa nhà, gió càng lớn, như muốn thấu cả vào xương cô, đóng băng máu thịt cô.
Lưu San run rẩy, cô cầm điện thoại, soi vào gương mặt mình, làm một động tác, chụp mười bức ảnh, chọn ba tấm đẹp nhất, đăng lên trang cá nhân, viết: “Mọi người, tôi đi đây, chúc mọi người hạnh phúc, ha ha.”
Cô xóa hết những ảnh khác đi.
Cuối cùng, cô còn một chuyện cuối cùng phải làm.
Cô gọi video cho Bạch Nguyệt – người bạn duy nhất trên thế giới này của cô.
Tin cô chết chắc chắn sẽ đến tay Bạch Nguyệt, cô không muốn Bạch Nguyệt buồn, cũng không muốn cả hai không thể gặp nhau lần cuối.
Bạch Nguyệt nghe máy.
Lưu San nhìn thấy Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt vẫn xinh đẹp như thế, trong nét đẹp dịu dàng có sự cương quyết, trong sự yếu ớt có vẻ kiên cường, là người con gái xinh đẹp nhất mà cô từng gặp, cô tự hào vì là bạn của cô ấy.
“Hi, cô bạn, lâu rồi không gặp.” Lưu San mỉm cười hỏi thăm, nhìn mình trên màn hình, rất xinh đẹp, đẹp đến lạnh cả người.
Bạch Nguyệt thấy Lưu San, cũng rất bất ngờ, nở nụ cười: “San.”
Vui xong, Bạch Nguyệt cũng nhận ra có gì đó không đúng, Lưu San mặc ít quá, cô lo lắng hỏi: “Cậu đang ở đâu?”
“Tớ đang ở sân thượng tòa nhà Thế Kỷ, đây là tòa nhà cao nhất nước D, có thể nhìn bao quát cả thành phố, năm đó cậu tới, vốn muốn đưa cậu đi dạo phố, nhưng tớ nuốt lời rồi, xin lỗi nhé, tớ cho cậu xem một chút này.”
Lưu San đưa máy quay hướng ra bên ngoài, chầm chậm quay một vòng, mình vẫn đứng giữa màn hình.
Cô thấy sắc mặt Bạch Nguyệt rất nghiêm trọng, liền nở nụ cười.
Bạch Nguyệt là người phụ nữ thông minh nhất, lí trí nhất mà cô từng gặp, cô đoán chắc Bạch Nguyệt đã nhận ra rồi: “Tiểu Bạch, cậu biết đấy, cuộc đời này, việc vinh quang nhất của tớ là làm bạn với cậu.”
“Xảy ra chuyện gì rồi à? Tớ nói rồi mà, chuyện gì tớ cũng sẽ giúp cậu.” Bạch nguyệt đỏ mắt nói.
“Không có đâu, lần trước cậu tới gặp tớ, tớ có nỗi khổ bất đắc dĩ, thế nên, tớ không còn là chính mình nữa, tớ cũng không thích Lưu San như vậy, không thoải mái chút nào.” Lưu San cười nói.
“Ừm, tớ nhìn ra nỗi khổ của cậu, nhưng chỉ cần cậu bằng lòng, tớ sẽ bảo vệ cậu, cậu không chỉ là bạn tớ, mà còn là chị em với tớ, còn thân hơn chị em ruột nữa, tớ có thể chăm sóc cậu cả đời, giúp cậu làm việc cậu muốn làm, cậu gọi cho tớ, tớ rất vui.” Bạch Nguyệt nói, nở một nụ cười.
Lưu San thấy Bạch Nguyệt như vậy, cô khóc, cô không nỡ xa Bạch Nguyệt, bao nhiêu năm nay, tôi đã mơ bao nhiêu giấc mơ, mơ về thời gian ở bệnh viện cùng Bạch Nguyệt hai người phấn đấu trong công việc, giúp đỡ lẫn nhau, an ủi lẫn nhau, không khí hòa hợp, trở thành bạn thân nhất.
“San, rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy?” Bạch Nguyệt hỏi.
Lưu San lắc đầu, thở dài, điều chỉnh tâm trạng, nhưng mãi mà vẫn không làm được.
Cô quay điện thoại ra chỗ khác, không biết là nói cho mình nghe hay nói cho Bạch Nguyệt nghe: “Tớ mà khóc, sẽ hỏng lớp trang điểm mất, sẽ không đẹp nữa.”
“Hôm nay cậu đừng nghĩ gì nữa, bây giờ tớ đặt vé máy bay tới nước D, chúng ta gặp nhau rồi nói.” Bạch Nguyệt nói.
Lưu San nhìn vào màn hình: “Tiểu Nguyệt, kiếp sau, tớ muốn làm chị em với cậu, không cần lo cho tớ, đừng nhớ tớ, cậu vẫn làm rất tốt, cậu và Cố Lăng Kiệt phải mãi mãi hạnh phúc.”
“Lưu San.” Bạch Nguyệt lo lắng: “Cậu nói vậy là sao, cậu phải nghĩ thoáng ra, tớ có thể giúp cậu, bây giờ tớ có thể làm được, để tớ giúp cậu.”
“Tiểu Nguyệt, cậu nghe tớ nói, cái chết của tớ không liên quan đến ai hết, tớ chỉ nhớ ba mẹ thôi, tớ nhờ người an tang tớ bên cạnh ba mẹ rồi, tớ chết mà không tiếc, Tiểu Nguyệt, tớ yêu cậu.” Lưu San gấp gáp nói, không cho Bạch Nguyệt cơ hội nói gì, đã cúp máy, tắt điện thoại.
Người đang muốn chết, sẽ không thông báo cho ai là mình sắp đi, cũng không do dự quá lâu, càng không cho người ta cơ hội cứu.
Cô đeo mặt nạ, trèo lên lan can, ngẩng đầu, nhìn lên mặt trăng sáng, nở nụ cười.
Cô không muốn chết trong nước mắt, cô muốn chết trong nụ cười, nhắm mắt, hít một hơi sâu, cảm nhận mái tóc đang bị gió thổi lay động, lòng thả lỏng, nhảy từ tầng 101 xuống…