Chương 105: Yêu Không Hối Hận
CHƯƠNG 105: YÊU KHÔNG HỐI HẬN
Bỗng nhiên Bạch Nguyệt nghĩ tới rất nhiều cách trả lời.
Ví dụ như nói ra chuyện cô kết hôn giả với Tô Khánh Nam.
Tạm bỏ qua việc bọn họ có tin hay không, nhưng cũng không thể thay đổi sự thật cô là phụ nữ đã có chồng.
Cô không để ý đến việc mất danh dự, dù sao cô chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng cô lại sợ ảnh hưởng tới Cố Lăng Kiệt.
“Lần này, chúng tôi đến để bí mật điều tra châu trưởng Trình nên mới đóng giả làm tình nhân, lúc đó Cố Lăng Kiệt phát hiện có người theo dõi nên mới giả vờ như vậy.” Bạch Nguyệt bình tĩnh nhìn thẳng vào người hỏi cô.
“Điều tra châu trưởng Trình tại sao lại kêu cô đi? Chẳng phải cô nói cô với anh ta không có quan hệ gì với nhau sao?”
“Từ nhỏ tôi đã thích Sherlock Holmes, thần tượng của tôi là Conan Doyle, tôi lại là bác sĩ, thiếu chút nữa đã thành pháp y, còn tôi và anh ấy chỉ quen biết nhau bình thường thôi.
Anh ấy cảm thấy tôi có năng lực điều tra án, hơn nữa lần điều tra này là bí mật, anh ấy không muốn mang theo quá nhiều người nên mới đưa một người ngoài như tôi theo để càng an toàn hơn.” Bạch Nguyệt giải thích.
Tống Tâm Vân nhìn Bạch Nguyệt trên màn hình, đôi mắt bà ta hơi tối lại, “Thật ra tôi cũng khá thích cô ta, tố chất tâm lý của cô ta rất tốt, có thể giữ được cái đầu lạnh khi xử lý tình huống, hơn nữa lại đoan trang tao nhã, quan trọng nhất là thật lòng thích con của chúng ta, hay là đừng chia cắt bọn nó nữa.”
Cố Thanh Hùng chán ghét lên tiếng:
“Đúng là lòng dạ đàn bà, còn nhớ buổi sáng khi bà tới tìm cô ta không, lúc đó cô ta đã đồng ý với bà không qua lại với Lăng Kiệt nữa phải không? Kết quả thì sao, Lăng Kiệt ngủ lại chỗ cô ta đấy. Cô gái này nói dối không chớp mắt, lòng dạ gian ngoan, chắc chắn chẳng phải hạng người tốt đẹp gì đâu.”
Tống Tâm Vân phản bác:
“Cho dù cô ta nói dối không chớp mắt thì cũng là vì bảo vệ Lăng Kiệt mà thôi, tôi thấy cô ta không hề làm sai. Hơn nữa, cô ta lớn lên trong cô nhi viện, từ nhỏ đã phải chịu cảnh ghẻ lạnh của mọi người xung quanh, từ đó học được cách tự bảo vệ bản thân. Cô ta có khả năng tự lập mà một đóa hoa trong lồng kính không bao giờ có được, ông cảm thấy Tô Tiểu Linh có khả năng này sao? Tô Tiểu Linh chẳng qua cũng chỉ ỷ vào bố của cô ta để giải quyết vấn đề mà thôi.”
Nghe xong, Cố Thanh Hùng giận dữ quát to.
“Bà cũng biết Tô Chung ra mặt vì cô con gái rượu của ông ta nữa à? Tô Khánh Nam là người của Tổng thống, con trai của bà lại dám chọc tới Tô Khánh Nam. Tổng thống vốn đã rất nghi kỵ nhà họ Cố, may mà có Tô Chung đứng giữa điều hòa quan hệ. Nếu Tô Chung giúp Tổng thống thì bà cứ chống mắt lên mà xem, nhà họ Cố sẽ bị triệt từng người như thế nào!”
Tống Tâm Vân vẫn đứng khoanh tay, bà ta quay mặt đi nói, “Tôi thấy Tổng thống sẽ không dám tùy tiện ra tay với chúng ta đâu, dù sao thì giờ Lăng Kiệt vẫn là nhân vật nòng cốt của quân khu đặc chủng mà. Ông lén đi đổi giấy chứng nhận kết hôn và giấy ly hôn trong ngăn kéo của Bạch Nguyệt như thế, chỉ cần đối chất với Tô Khánh Nam là cô ta sẽ biết mình ly hôn rồi.”
“Vì thế bây giờ phải ép cô ta thừa nhận mới được.”
“Cho dù cô ta nhận tội thì con của ông vẫn không ghét cô ta đâu, ông tin không?” Tống Tâm Vân trừng mắt nhìn Cố Thanh Hùng.
“Vậy thì đưa cô ta cho Tô Chung xử lý, để Tô Chung ép Lăng Kiệt cưới Tô Tiểu Linh rồi hẵng thả cô ta ra.” Cố Thanh Hùng bừng bừng lửa giận.
“Cô ta vô tội mà, ông không thấy làm như thế quá đáng lắm sao? Trước đổi giấy chứng nhận kết hôn và giấy ly hôn của cô ta, sau đó kêu người đóng giả cảnh sát bắt cô ta lại, giờ lại còn bắt cóc, ông đừng sai lại càng thêm sai nữa.” Tống Tâm Vân hét lên.
“Tôi sai sao? Tôi đang cứu cả gia tộc đấy.” Cố Thanh Hùng chỉ thẳng mặt Tống Tâm Vân mà quát to.
“Dù cứu gia tộc cũng không nên làm hại người khác chứ.” Tống Tâm Vân hất tay Cố Thanh Hùng ra.
“Tôi không hại cô ta mà là cô ta đang hại chúng ta, tôi cũng không muốn cô ta chết, chỉ cần cô ta rời khỏi Lăng Kiệt, để Lăng Kiệt cưới Tô Tiểu Linh thì mọi chuyện sẽ trở về đúng quỹ đạo mà chúng ta đã an bày, giờ tôi phải gọi điện cho Tô Chung, bảo ông ta phối hợp mới được” Cố Thanh Hùng lấy điện thoại ra.
“Được rồi.” Tống Tâm Vân giật điện thoại của Cố Thanh Hùng, “Giờ ông đang dâng thứ quan trọng nhất của con trai mình cho người khác đấy, tôi thấy ông hồ đồ rồi, chuyện này giao cho tôi xử lý đi.”
“Rõ ràng bà chọc giận tôi mà.” Cố Thanh Hùng quát to, sau đó giận dữ quay người rời khỏi phòng giám sát.
“Được rồi, đừng quay nữa, tắt đi.” Tống Tâm Vân chán nản.
Bà hít sâu một hơi, sau đó ra khỏi phòng giám sát, đi vào một căn phòng tối.
Bạch Nguyệt nhìn thấy Tống Tâm Vân thì hơi ngạc nhiên, sau đó dường như đã hiểu được mọi chuyện, ánh mắt cô tối lại sâu thẳm như đáy biển.
“Các người đi ra đi.” Tống Tâm Vân lên tiếng.
“Vâng.” Hai người còn lại đi ra.
Bạch Nguyệt mím chặt môi nhìn Tống Tâm Vân.
Tống Tâm Vân lặng lẽ ngồi trên ghế một lúc, sau đó mới lên tiếng, “Tôi muốn biết, trước đây cô đã đồng ý với tôi sẽ rời khỏi Lăng Kiệt mà, vì sao tối hôm đó lại ở bên nó?”
Bạch Nguyệt hơi cau mày, đôi mắt dâng lên làn hơi nước mờ ảo, “Vì thế nên những người đó không phải cảnh sát, mà là người của bà ư?”
“Vì cô thất hứa trước.”
“Tôi cần thời gian, tôi đã từ chối lời cầu hôn của Cố Lăng Kiệt rồi, giờ các người không những làm hại tôi mà còn con trai của các người đấy.” Bạch Nguyệt không giữ nổi bình tĩnh hét lên.
“Chúng tôi đang cứu tất cả mọi người.”
“Cứu tất cả mọi người bằng cách giết chết Đường Tiến Công sao?
Cứu tất cả mọi người là phải theo dõi tôi, thậm chí để tôi và Tô Khánh Nam ly hôn giả sao?
Tôi nói cho bà biết, tôi đã ngủ với con trai bà rồi, vì tôi còn chưa ly hôn nên giờ các người đã hại chính con trai của mình!
Tôi thì có làm sao, tôi chẳng qua là một người dân bình thường mà thôi, vốn dĩ tôi chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng, chuyện ngoại tình mà bị bại lộ thì chẳng qua cũng chỉ đổi một nơi khác sống tiếp cuộc đời mới thôi.
Nhưng con trai của các người thì khác, các người đã chính tay hủy hoại cuộc đời của con trai các người rồi!” Bạch Nguyệt kích động đứng bật dậy, đập nát chiếc đèn trên bàn.
Tống Tâm Vân siết chặt tay, vẫn cố gắng giải thích, “Chúng tôi không hề theo dõi cô. Cô và Tô Khánh Nam đã ly hôn thật rồi, chúng tôi chỉ đổi giấy chứng nhận kết hôn và giấy ly hôn trong nhà cô thôi. Chúng tôi không hề giết Đường Tiến Công, thậm chí còn xóa mọi chứng cứ mà hai người đã không cẩn thận để sót lại. Đường Tiến Công có thể đã bị người của Tô Chung giết chết, bây giờ chúng tôi cũng đang tìm kiếm hung thủ để nắm được điểm yếu của Tô Chung. Bạch Nguyệt, nếu cô thật sự yêu Lăng Kiệt thì hãy giúp đỡ chúng tôi.”
Truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện
“Giúp cái gì chứ? Thừa nhận tôi và Cố Lăng Kiệt đang ngoại tình sao? Tôi chưa bao giờ thấy bố mẹ nào lại hại con cái của mình như thế.” Đôi mắt ửng đỏ của Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm vào Tống Tâm Vân.
“Mấy ngày này tôi sẽ đưa cô đi nơi khác, tới khi cô về thì Lăng Kiệt đã kết hôn với Tô Tiểu Linh rồi, tôi cần cô phối hợp, cô có vật làm tin nào luôn mang trên người không?” Ánh mắt Tống Tâm Vân lấp lánh nhìn Bạch Nguyệt.
“Bắt cóc à?” Bạch Nguyệt vừa nghe đã hiểu ý của Tống Tâm Vân.
“Xin lỗi, chúng tôi muốn con đường sau này của Lăng Kiệt rộng mở.”
Bạch Nguyệt quay mặt đi, nước mắt lặng lẽ chảy dọc gò má, “Tôi không có thứ gì có thể làm tin.”
“Không có vật làm tin thì cắt một ngón tay của cô ta, một ngón không được thì thêm một ngón nữa, lại không được nữa thì cắt thêm một chân.” Cố Thanh Hùng mở cửa bước vào, giọng điệu tàn nhẫn không một chút đùa giỡn.
“Tôi chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với các người cả!” Bạch Nguyệt nhìn Cố Thanh Hùng với ánh mắt không thể tin nổi.
“Để tôi xử lý, đưa cô ta đi!” Cố Thanh Hùng mất kiên nhẫn ra lệnh.
Tống Tâm Vân có dự cảm không lành, vội nắm chặt cánh tay của Cố Thanh Hùng hỏi, “Thanh Hùng, chuyện này để tôi xử lý, ông đừng làm hại cô ta.”
“Cô ta không nên đụng tới Lăng Kiệt, lúc cần thiết thì phải quyết đoán, nếu không mọi chuyện sẽ rối loạn, bà đừng lo chuyện này nữa.” Cố Thanh Hùng hất tay Tống Tâm Vân ra rồi bước thẳng ra ngoài.