Chương 454: Cám Ơn Anh Đã Cho Em Một Gia Đình.
CHƯƠNG 454: CÁM ƠN ANH ĐÃ CHO EM MỘT GIA ĐÌNH.
Anh tạm dừng năm giây, còn nói thêm: "Hình như không có đồ chay, ăn như vậy dễ bị nóng trong người."
"Không phải có nấm thông và hạt dẻ sao? Sáng mai chúng ta vào rừng tìm rau dại, ăn sủi cảo." Bạch Nguyệt nhìn nấm thông đã được cô rửa sạch.
Cố Lăng Kiệt gật đầu: "Vậy em đi luộc giò heo đi."
Anh tiếp tục bóc hạt dẻ.
Sao cô lại cảm thấy anh đáng yêu vậy chứ.
Cô đốt lửa, thả giò heo vào nấu một lát, để loại bỏ cặn bã trong thịt, đốt lửa thật lớn, cô chỉ cần thường xuyên thêm củi là được. Đậy nắp nồi xong, phải đi bóc vỏ đen của hạt dẻ, để lại phần thịt màu vàng.
"Không phải em đi luộc giò heo sao?" Giọng nói của Cố Lăng Kiệt vang lên.
Bạch Nguyệt cười khanh khách, cô hiểu ý của Cố Lăng Kiệt, quay đầu nhìn về phía anh: "Được rồi ngài Cố, anh yên tâm đi, chút việc này với em chỉ là chuyện nhỏ, anh đừng quên, lúc anh mới quen em, sở trường của em là dùng dao."
Cố Lăng Kiệt không còn gì để nói, nhưng động tác bóc vỏ lại nhanh hơn, thì thầm một câu: "Sớm biết thế này anh đã không lấy nhiều như vậy."
Bạch Nguyệt lại bị Cố Lăng Kiệt chọc cười, cúi đầu vừa bóc vỏ hạt dẻ vừa nói: "Ngày mai anh còn phải đi lấy với em, chúng ta phải dự trữ nhiều một chút, những thứ này đều sinh trưởng theo mùa, qua mùa này, sau này sẽ không có nữa, đặc biệt là mùa đông, đồ ăn lại càng ít đi, đúng không?"
Cố Lăng Kiệt nhìn bóng lưng của cô, dịu dàng "Ừ" một tiếng.
Nếu có thể, anh thật sự có thể cùng cô ở đây qua hết mùa đông, dù sao chuyện công việc chỉ cần có internet là có thể gọi video, thỉnh thoảng anh trở về kiểm tra là được.
Nhưng nếu mang thai thì sao, bị bệnh thì sao?
Cố Lăng Kiệt hít sâu một hơi, việc này rất xa xôi, tạm thời chưa nghĩ tới, chỉ cần quý trọng điều trước mắt là được rồi.
Anh bóc xong vỏ ngoài, lấy đi dao của Bạch Nguyệt: "Anh cắt, em bóc là được rồi."
Bạch Nguyệt cũng không tranh nữa, nghe lời anh bóc vỏ.
Cô nhìn nước sôi, lấy giò heo ra, dùng nước lạnh rửa sạch bụi bẩn, đổ nước bẩn trong nồi đi, cho vào nồi một ít dầu, đốt lửa, rang qua giò heo, chủ yếu là không để da heo dính vào nồi, sau đó thêm rượu gia vị, nước tương, gừng, đường và gói gia vị nêm sẵn, dùng lửa nhỏ nấu hai tiếng là được rồi.
Hôm nay, bọn họ nhất định sẽ ăn cơm tối trễ, cũng may trưa nay cũng ăn cơm muộn.
Cô xúc cơm trong một cái nồi khác ra, rửa sạch nồi, trước tiên luộc qua sườn heo, mục đích cũng là rửa sạch cặn bã.
Chuẩn bị xong rồi lại đi bóc hạt dẻ.
"Có mệt không, từ sáng tới giờ em đã vội vàng cả một ngày rồi, còn chưa được nghỉ ngơi nữa." Cố Lăng Kiệt đau lòng nhìn cô.
"Không mệt, cảm thấy một ngày trôi qua rất phong phú, như vậy buổi tối cũng sẽ ngủ ngon, trước kia em thường bị mất ngủ, anh cũng biết mà." Bạch Nguyệt cười nói.
"Ngày mai chúng ta không đi săn thú, buổi sáng cũng đừng đi hái rau dại, anh bảo người đưa tới một ít là được rồi, chúng ta có thể ngủ nướng một giấc, nghỉ ngơi thật tốt, buổi chiều lại đi lấy hạt dẻ."
"Vậy em có thể nhờ người của anh mang thêm một ít đồ tới không?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Đương nhiên có thể, em muốn mang tới cái gì thì viết lên giấy, ngày mai anh để họ mang tới."
Bạch Nguyệt giơ tay ra dấu "OK".
Nửa giờ sau, phòng bếp đã tràn ngập mùi thơm khiến người ta vừa ngửi thấy đã tăng khẩu vị.
Canh xương rất dễ nấu, luộc sơ sườn, vớt ra, lại cho vào nước nấu thêm lần nữa, thêm gừng, rượu gia vị, nêm nếm vừa ăn, còn có thể thêm hương liệu.
Nhưng Bạch Nguyệt muốn ăn nguyên vị thịt và xương nên không thêm hương liệu, đợi đến khi sườn mềm, cho nấm thông vào nấu thêm một lát, lúc múc ra bát chỉ cần cho thêm một chút muối, mì chính cũng không cần thêm.
"Thật ngon, hương vị rất giống hai năm trước." Bạch Nguyệt uống hai chén canh xương, vô cùng thỏa mãn.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô vui vẻ, tâm trạng cũng vô cùng tốt, ăn thêm hai chén cơm.
Cô nhìn thấy mấy chấm hồng trong lòng bàn tay anh, lo lắng cầm tay anh hỏi: "Sao lại thế này?"
"Bóc vội vàng, bị đâm phải thôi, không sao hết, ngủ một giấc ngày mai tỉnh dậy là không sao rồi." Cố Lăng Kiệt rút tay về, không để ý nói.
Bạch Nguyệt áy náy.
Anh bóc nhanh như vậy là muốn nhanh tới giúp cô, nếu cô đồng ý để anh làm một mình thì anh sẽ không vội vàng như vậy.
"Cố Lăng Kiệt, sau này chuyện gì em cũng sẽ nghe lời anh, anh muốn em làm gì em sẽ làm cái đó, em sẽ không bướng bỉnh nữa, nếu thật sự không thể đồng ý, em sẽ nói chuyện với anh, chúng ta cùng nhau phân tích lợi hại, sau đó vẫn sẽ để anh quyết định." Bạch Nguyệt hứa hẹn.
Cố Lăng Kiệt cười khẽ: "Tính tình quật cường này của em, anh dùng nhiều năm như thế cũng không thay đổi được, chỉ bị vỏ hạt dẻ đâm vài cái mà thôi, xem em đau lòng kìa."
"Vậy anh có muốn hay không?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Muốn, nhưng anh vẫn hy vọng có thể là chính bản thân mình, vui vẻ, lạc quan, đừng buồn rầu, em vui thì anh cũng sẽ vui." Cố Lăng Kiệt dịu dàng nói.
Cô hiểu.
Không phải từ khi anh bắt đầu mạnh mẽ, mà từ khi hai người cùng cứu người phụ nữ có thai kia, bọn họ đã quen biết năm năm, trong khoảng thời gian này đã trải qua rất nhiều chuyện, Cố Lăng Kiệt nhìn qua là người bá đạo dứt khoát, nhưng phần lớn thời gian anh vẫn luôn nhường nhịn cô, mặc dù cô làm sai, anh tức giận cũng là vì cô không yêu quý bản thân, chứ không phải do cô sai lầm.
Tình yêu, giống như điệu Waltz, có tiến có lùi mới có thể trở nên đẹp mắt, nếu đối phương luôn nhường nhịn, một ngày nào đó sẽ đi tới tận cùng vách núi.
"Em hiểu rồi, anh nói rất đúng, em ăn hơi no, cứ như vậy đi ngủ sẽ không tốt cho dạ dày, chúng ta có thể ra ngoài đi dạo trên bờ biển một lát không?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Buổi tối bên ngoài khá nguy hiểm, rất nhiều động vật họ mèo có thể nhìn vào ban đêm, chúng ta lại không thể, bọn chúng linh hoạt hơn chúng ta rất nhiều." Cố Lăng Kiệt nhẫn nại giải thích.
"Ừm, có lý."
Cố Lăng Kiệt nắm tay cô: "Lát nửa rửa bát xong, anh sẽ cùng em đi lên sân thượng ngồi một lát."
Bạch Nguyệt nở nụ cười: "Nghe có vẻ không tệ, anh có thể kể cho em chuyện cũ của anh."
"Đều là giết chóc, không có gì hay để kể." Cố Lăng Kiệt không muốn nhắc tới, trong mắt lóe lên ảm đạm.
Cô biết mình đã nói sai, hẳn là Cố Lăng Kiệt không muốn nhớ lại chuyện cũ, cũng không muốn tiếc nuối.
"Vậy em sẽ kể chuyện thú vị em biết cho anh nghe." Cô lập tức chữa lời.
Cố Lăng Kiệt nở nụ cười: "Được."
Sau khi ăn cơm xong, cùng nhau rửa bát, còn có rất nhiều đồ ăn, bây giờ thời tiết khá mát mẻ, đặt bên ngoài cũng sẽ không bị hỏng, hai người dọn hết vào tủ đựng bát.
Trước khi lên sân thượng, Cố Lăng Kiệt khoác thêm áo cho Bạch Nguyệt, nắm tay cô, mở cánh cửa dẫn đến tầng cao nhất ra.
Đêm nay ánh trăng rất sáng, sân thượng tràn ngập ánh sáng bàng bạc, gió biển tuy hơi lạnh nhưng thổi qua mặt thật thoải mái.
Tâm trạng cô dâng trào vui vẻ, xoay người, hai tay nắm lấy tay Cố Lăng Kiệt, ánh mắt sáng quắc nhìn anh, ảnh ngược của anh in lên ánh mắt cô, còn có cả ánh trăng.
"Cố Lăng Kiệt, cảm ơn anh, cho em một gia đình."