Chương 141: Chỉ Là Tương Tư Mà Thôi
CHƯƠNG 141: CHỈ LÀ TƯƠNG TƯ MÀ THÔI
Nếu như là Bạch Nguyệt trước đây, chắc chắn cô sẽ lo lắng đến mức nói năng lộn xộn.
Dưới áp lực của Cố Lăng Kiệt, cô bị nhìn tới mức không chỗ ẩn mình.
Nhưng giờ đây, trái lại, cô rất thản nhiên.
Bạch Nguyệt mỉm cười nói: “Ý nghĩ này khiến thủ trưởng không biết làm thế nào sao?
Cố Lăng Kiệt nhìn kỹ Bạch Nguyệt, quan sát từng thay đổi trong biểu cảm của cô.
Thế nhưng, không có.
Nụ cười của cô tươi như hoa,mây gió điềm nhiên.
“Thật sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi lại, ánh mắt trở nên thâm trầm.
“Chuyện cũ đã qua, thủ trường cần gì để tâm.
Từng yêu, hay chưa từng yêu, đối với chúng ta bây giờ, không còn ý nghĩa gì nữa.
Có lẽ, chỉ là tương tư của mình tôi?
Cùng với thời gian qua đi, bất kì suy nghĩ, dục vọng sốc nổi nào cũng sẽ lưu lại nơi khoảng thời gian nông nổi trong quá khứ đó.” Bạch Nguyệt nửa thật nửa đùa.
“Không cần vòng vo, tôi muốn biết, rốt cuộc đã từng yêu hay chưa?” Cố Lăng Kiệt nghiêm túc, cương trực công chính, cực kì lạnh lùng.
Bạch Nguyệt dừng lại 3 giây, trả lời rành mạch, đơn giản mà dễ hiểu: “Chưa từng.”
“Chưa từng mà cô nói nhiều như thế, có ý nghĩa gì sao? Hay là cô cho rằng tôi có rất nhiều thời gian nghe cô lải nhải?” Cố Lăng Kiệt nhìn chằm chằm cô, bực tức vô cớ.
Bạch Nguyệt tự biết mình nhiều lời, phạm phải đại kị của tâm lí học, “Xin lỗi.”
Thực ra, chỉ là cô quá muốn che giấu.
Miệng nói luyên thuyên, che giấu đi sự chột dạ của bản thân.
Cố Lăng Kiệt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mưa, lộp độp đập vào cửa sổ.
Bạch Nguyệt cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hai người đều không nói chuyện, không khí trên xe trùng xuống, tràn đầy áp lực, người bị đè nén, trái tim không thoải mái, giống như trận mưa bão ngoài kia.
May mà, cuối cùng cũng đến cổng Viện dưỡng lão.
Bạch Nguyệt xuống xe.
Cấp dưới của Cố Lăng Kiệt lấy hành lí ra giúp cô, còn đưa cho cô một cái ô.
Bạch Nguyệt không từ chối, gật đầu, kéo hành lí bước vào.
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt nhìn chằm chằm cô qua gương chiếu hậu, cho tới khi không thấy nữa, anh mới thu ánh mắt lại, sắc mặt nặng nề, sâu không lường được.
Bạch Nguyệt kí tên, gặp mặt bác sĩ chủ trị, tìm hiểu tình hình trước rồi mới đi thăm Bạch Bích.
Ba năm trước, Bạch Bích vẫn có thể tự nói chuyện với cái gối, chốc chốc lại nở nụ cười, chỉ là, không nhận ra ai.
Hiện giờ, bà vẫn ôm gối, ánh mắt trống rỗng, mơ hồ, không tập trung nhìn vào không khí, không chút biểu tình nào, đã đờ đẫn rồi.
Bác sĩ chủ trị nói, bà đã đi vệ sinh thất thường, phần lớn thời gian nằm trên giường, thỉnh thoảng mới ngồi dậy.
Tô Khánh Nam đã tìm hai y tá chuyên nghiệp đến chăm sóc bà.
Vì thế, tuy bà đã hoàn toàn không bình thường, nhưng thân thể vẫn rất sạch sẽ.
Bạch Nguyệt ngồi trước mặt Bạch Bích.
Con ngươi Bạch Bích không động, dường như không nhìn thấy người trước mắt.
“Mẹ, con là Bạch Nguyệt.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
Bạch Bích không phản ứng.
“Dạo này Hình Bắc Xuyên có khỏe không?” Bạch Nguyệt lại hỏi.
Bạch Bích chầm chậm nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt giật giật khóe miệng, viền mắt có chút hồng.
Trong lòng Bạch Bích, chỉ có Hình Bắc Xuyên.
Đứa con gái như cô, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
“Anh ấy rất tốt, hôm qua chúng tôi còn khiêu vũ với nhau đó.” Bạch Bích nghiêm túc nói.
“Mở nhạc gì thế?” Bạch Nguyệt giọng điệu thoải mái nói, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, phát ra tiếng gõ cộc cộc cộc có quy luật.
“Là khúc ‘The Red Danube’, chạng vạng hôm đó, ánh chiều tà rất đẹp, nhiễm đỏ cả nửa bầu trời, anh đưa ray ra, ôm lấy eo tôi, từng bước rất nhẹ, rất chậm, đung đưa, đung đưa.” Trên mặt Bạch Bích lộ ra nụ cười lâu ngày không gặp.
“Vâng, con thấy rồi, mẹ rất đẹp, hai người rất ân ái, ông ta còn đưa cho mẹ một cái hộp, mẹ mở ra xem, đó là gì” Bạch Nguyệt hỏi, thu tay lại.
“Là kim cương, anh ấy cầu hôn tôi, cuối cùng anh ấy cũng cầu hôn tôi rồi, tôi rất vui.” Bạch Bích đứng lên, nhảy nhót nói.
Bạch Nguyệt cũng đứng lên, đứng sau bà, “Không chỉ có kim cương, còn có một viên kim cương nữa, đây là thế nào?”
“Đây là thế nào?” Bạch Bích làm động tác ném đi, kinh ngạc nhảy ra phía sau.
“Anh ấy câu hôn tôi hai lần?” Bạch Bích mơ màng nói.
“Cầu hôn hai lần, hai người từng li hôn sao?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Li hôn?” Bạch Bích hoảng sợ, biểu cảm hung ác, ôm lấy đầu, lẩm bẩm nói: “Cái đồ kĩ nữ, tiện nhân, cướp người đàn ông của tao, tao muốn giết mày.”
Bạch Bích hung ác nhìn Bạch Nguyệt, hai tay bóp lấy cổ Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt rất trấn tĩnh, “Cuối cùng mẹ thắng rồi, Hình Bắc Xuyên lại cầu hôn mẹ rồi.”
Bạch Bích bỗng dừng lại, “Đúng rồi, anh ấy lại cầu hôn tôi rồi, anh ấy li hôn với tiện nhân kia rồi.”
Bà mờ mịt nhìn Bạch Nguyệt, “Cô là ai?”
Bạch Nguyệt mỉm cười, “Mẹ, con trở lại rồi, con là tiểu Nguyệt.”
“Tiểu Nguyệt, con là tiểu Nguyệt? Con đã đi đâu thế? Mẹ đã lâu rồi, lâu lắm rồi không nhìn thấy con.” Bạch Bích nắm lấy bả vai Bạch Nguyệt.
Bà dùng lực hơi mạnh, Bạch Nguyệt bị tóm có chút đau, “Mẹ, sau này mẹ có con rồi, chúng ta rồi sẽ tốt thôi, con tự tin, sẽ khiến bố lại quay trở về bên mẹ.”
“Thật sao? Bố con còn cần mẹ?” Bạch Bích ôm ấy mặt mình, vừa vui vẻ vừa nghi ngờ hỏi.
“Mẹ đừng quên rằng, mẹ là người đẹp nhất, năm đó vì cưới mẹ, bố đã cắt đứt với gia đình, mẹ chỉ cần chăm lo cho bản thân, thì vẫn sẽ là người đẹp nhất.” Bạch Nguyệt mỉm cười nói.
“Đúng, đúng, mẹ muốn đi tắm, mẹ muốn gội đầu, mẹ muốn trang điểm.” Bạch Bích mừng đến phát khóc.
Bạch Nguyệt ngồi xuống, gõ nhẹ mặt bàn, “Cần con giúp mẹ không?”
“Không cần, mẹ cũng không phải trẻ con, mẹ tự làm được.” Bạch Bích lấy quần áo, đi vào nhà vệ sinh.
Bạch Nguyệt dịu dàng giương khóe miệng, đi đến trước cửa sổ nhìn mưa to không dứt bên ngoài, ánh mắt thư thái.
Bác sĩ và y tá bên ngoài kinh ngạc đờ ngưởi ra.
Một năm nay, Bạch Bích không hề nói một câu nào, sinh hoạt đã không thể tự xử lí, hiện nay lại có thể tự mình tìm quần áo đi tắm rửa.
Là sức mạnh của tình thân sao?
Bạch Bích đi từ nhà tắm ra, Bạch Nguyệt sấy tóc cho bà, kiên nhẫn trang điểm tỉ mỉ, dùng chức năng làm đẹp ở điện thoại, chụp ảnh cho Bạch Bích.
Bạch Bích khá hài lòng, “Gửi cho bố con đi.”
“Đừng vội.” Bạch Nguyệt lấy lại điên thoại, nắm lấy tay Bạch Bích, “Mẹ, con thấy bây giờ mẹ vẫn chưa ở trạng thái tốt nhất, lần này chúng ta hành động, nhất định một lần phải thành công, nếu không, sẽ không có hiệu quả như đã tính toán.”
“Mẹ nên làm thế nào?” Bạch Bích hỏi Bạch Nguyệt.
“Tập thể dục, ăn uống, đọc sách, làm bản thân tuyệt nhất, điều dưỡng 1 năm, những thứ khác, cứ để cho con.”
“Được, con nhất định phải giúp mẹ.” Bạch Bích khẩn cầu.
Con ngươi Bạch Nguyệt thâm sâu, “Con nhất định sẽ giúp mẹ.”
Bạch Bích nói rất nhiều, nói đến ngày trước của bà, sắp xếp rõ ràng, suy nghĩ minh mẫn.
Bạch Nguyệt kiên nhẫn nghe hết.
Bạch Bích mệt rồi, lên giường nghỉ ngơi, tự trải ga giường.
Bạch Nguyệt đi từ phòng bệnh của Bạch Bích ra ngoài.
Mộc Hiểu Sinh đứng ở cửa, mỉm cười nói: “Hôm nay tôi đến mời đàn anh giúp đỡ, nghe nói về truyền kỳ của cô, liền đến xem là ai? Thuật thôi miên của cô đã đạt đến đỉnh cao, chào mừng cô trở lại, Bạch Nguyệt, vừa đẹp giúp tôi chuyện khẩn cấp, tôi có việc quan trọng muốn nói với tôi.”
Truyện được mua bản quyền cập nhập trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện!