Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 411: Yêu Anh Là Điều Em Cảm Thấy Tự Hào Nhất​




CHƯƠNG 411: YÊU ANH LÀ ĐIỀU EM CẢM THẤY TỰ HÀO NHẤT
Cố Lăng Kiệt nhìn cô chằm chằm: “Cho nên, em đẩy anh ra xa là vì sợ liên lụy đến anh ư?”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Lúc trước em nhảy xuống biển, em chưa từng nghĩ chuyện mình còn sống sót, Lưu San hi sinh chính mình để cứu em, sau đó em hại chết mẹ cô ấy.
Nếu như em và anh ở bên nhau, sự việc có thể sẽ xảy ra thay đổi, anh vì giúp em cứu Lưu San sẽ đắc tội với Thẩm Diên Dũng, Thẩm Diên Dũng đối phó anh. Thẩm Diên Dũng là một người tàn nhẫn độc ác, thủ đoạn lại vô cùng xảo quyệt. Bây giờ anh chỉ là một thương nhân, cho dù anh có ba làm chỗ dựa, cũng chưa chắc đã là đối thủ của anh ta.
Còn có Tô Khánh Nam, Tô Khánh Nam là một kẻ biến thái, nếu như anh ta biết em là Bạch Nguyệt, nói không chừng anh ta sẽ tiếp tục hãm hại anh, không phải anh ta yêu em bao nhiêu, mà là bởi anh ta không cam lòng.” Trần Niệm phân tích, thời gian dần dần trôi qua, cô trở nên tỉnh táo.
Hình như trong lúc kích động, cô đã nói ra những lời không nên nói.
Có lẽ cô cần phải để cho Cố Lăng Kiệt tiếp tục căm hận và chán ghét cô, mà không phải bởi vì đau khổ, nói hết mọi chuyện ra.
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt trầm xuống, đưa tay ra lau nước mắt cho cô: “Bạch Nguyệt, em là bác sĩ, em không nên mê tín như thế, em không nên không có lòng tin với anh như vậy, nếu như ngay cả chút chuyện đó anh cũng không làm được cho em, anh không đáng được em yêu.”
Bạch Nguyệt đẩy tay Cố Lăng Kiệt ra: “Em không mê tín, em chỉ căn cứ vào sự thật để suy đoán.”
“Kết quả thì sao? Em đoán ra được chuyện mẹ của Lưu San sẽ chết ư?” Cố Lăng Kiệt hỏi ngược lại.
“Ít nhất.” Bạch Nguyệt dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Bây giờ anh vẫn an toàn.”
“Cho nên, em tự cho mình là đúng, em tự thay hình đổi dạng, thậm chí ngay cả tủy xương đều đổi.” Giọng nói của Cố Lăng Kiệt trở nên lạnh lùng.
“Thay đổi tủy xương là để chữa bệnh.” Trần Niệm giải thích một câu.
Hai người rơi vào trong trầm mặc.
Cố Lăng Kiệt đứng thẳng, ánh mắt sâu xa nhìn cô.
Bạch Nguyệt buông tầm mắt xuống, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, thời gian cứ như thế trôi qua nửa tiếng, thời gian trôi qua giống như một thế kỷ.
“Bạch Nguyệt, đối với em mà nói, sống là gì?” Cố Lăng Kiệt trầm giọng hỏi.
Bạch Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, cô chỉ nói hai chữ đơn giản: “Trách nhiệm.”
“Trách nhiệm của em là gì?” Cố Lăng Kiệt truy hỏi.
Bạch Nguyệt mím môi, không nói lời nào.
“Có cần anh nói thay cho em không, trách nhiệm của em là mẹ em, là Tiểu Diễn, là Lưu San, còn có anh nữa.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt vẫn không nói lời nào.
“Mẹ em đã chết, Tiểu Diễn sắp chết, Lưu San bị em đưa đi, anh là người em không cần nữa, có phải bước tiếp theo, em chuẩn bị tự tử không.” Cố Lăng Kiệt cao giọng, lạnh lùng nói.
“Em sẽ không tự tử, Tiểu Diễn sẽ không chết, Lưu San cũng sẽ không có chuyện gì.” Bạch Nguyệt chắc chắn nói.
“Em nhắc đến Tiểu Diễn, nhắc đến Lưu San, duy nhất không hề nhắc đến anh, Bạch Nguyệt, đối với anh, em thật sự muốn tàn nhẫn như thế ư?” Mắt Cố Lăng Kiệt đỏ ngầu.
“Sau này anh sẽ sống tốt.” Bạch Nguyệt nói thêm một câu.
Cố Lăng Kiệt cười nhạo một tiếng: “Vì cái gì? Bởi vì không có em liên lụy đến anh ư? Em dường như đã quên đi những lời nói trên đảo hoang.”
“Bởi vì em nhớ rõ tất cả, cho nên em mới làm như vậy. Nếu như không phải vì em, anh sẽ không suýt chút nữa đã chết ở trên biển, nếu như không phải em, anh sẽ không suýt chút nữa chết trên đảo hoang. Đối với em mà nói, anh có thể sống bình an, chính là mong muốn lớn nhất của em…”
“Sống như một cái xác không hồn sao?” Cố Lăng Kiệt cao giọng, cắt ngang lời cô, mắt anh đỏ ngầu vằn tia máu: “Em cho rằng, cuộc sống không có em, anh vui vẻ sống tiếp được sao?”
Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm Cố Lăng Kiệt, nước mắt cô lại chảy ra.
Cố Lăng Kiệt cầm tay cô, sức lực rất lớn, giống như cả đời này anh đều muốn giữ lấy tay cô, ánh mắt anh kiên định và sắc bén: “Anh rất mệt mỏi, mỗi ngày cuộc sống của anh đều là giày vò, căm hận, chán ghét. Hoặc là chúng ta ở bên nhau, cho dù gặp phải khó khăn gì, chúng ta đều cùng nhau giải quyết, chết chung một chỗ.
Hoặc là em, anh, Tiểu Diễn, ba người chúng ta không tiếp tục sống nữa, một nhà ba người chúng ta rời đi thế giới này, đến một thế giới khác.”
“Không có thế giới khác, người đã chết không thể sống lại.” Bạch Nguyệt khóc nói.
“Vậy em cảm thấy anh sống thêm còn có ý nghĩa gì ư? Mỗi ngày anh ăn không ngon, ngủ không ngon, cho dù anh nhắm mắt lại, trong lòng anh đau như dao cắt, anh chỉ mong mình lập tức chết đi, như vậy có thể chấm dứt loại thống khổ này.”
“Anh có thể tìm được người tốt hơn, anh xứng đáng có được người tốt hơn.”
“Em cũng có thể tìm được người tốt hơn, vì sao em lại không đi tìm! Nếu em đã thay hình đổi dạng, ngay cả DNA đều đổi, em có thể một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới, vì sao em lại xuất hiện trong thế giới của anh, vì sao lại muốn mua thuyền quay lại đảo hoang kia? Vì sao ở chỗ Stephen, em lại liều mình cứu anh!” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng hỏi, trước ngực bởi vì tức giận mà phập phồng.
Bạch Nguyệt mím chặt môi, cô không trả lời được, quay mặt đi chỗ khác.
Cố Lăng Kiệt không cho cô lùi bước, anh quay mặt cô lại, để cho cô đối diện với anh.
“Anh cũng muốn quên em đi, bắt đầu một cuộc sống mới, thế nhưng không phải anh muốn quên liền có thể quên, mỗi lần nghĩ đến chuyện có lẽ em đã chết rồi, anh đều cảm thấy rất đau khổ, đã hai năm rồi, không phải là ngày một ngày hai, không phải một, hai tháng, mà là tận hai năm, nếu như em không xuất hiện, anh không biết mình còn đau khổ bao nhiêu lâu nữa. Có lẽ, có ngày nào đó, anh uống quá nhiều rượu, một lần nữa xuất huyết dạ dày, rời khỏi thế gian này.”
Trong mắt Bạch Nguyệt xuất hiện tia dao động, chuyện anh vào bệnh viện, cô đã nghe qua, sau đó Tiểu Diễn trở về, anh mới không say rượu nữa.
“Bạch Nguyệt, hoặc là chúng ta ở bên nhau, hoặc là chúng ta cùng chết, em chọn đi, anh tôn trọng lựa chọn của em.” Cố Lăng Kiệt kiên định nói, anh buông lỏng cằm và tay cô ra.
Bạch Nguyệt buông tầm mắt xuống, anh cho cô không phải là lựa chọn, cô chỉ có một phương án để chọn thôi.
Cô làm sao có thể cam lòng để Tiểu Diễn và Cố Lăng Kiệt chết, cô cầm lấy tay Cố Lăng Kiệt: “Anh nhất định phải sống cho tốt, nếu không, em không cách nào tha thứ cho chính mình.”
Cố Lăng Kiệt nắm lại tay cô, anh ngồi xuống bên giường cô, ánh mắt anh sáng rực nhìn cô, ngón tay cái của anh nhẹ nhàng vuốt ve lên gương mặt đầy nước mắt của cô: “Bạch Nguyệt, chúng ta đã trải qua sinh tử, biệt ly, tổn thương, anh chỉ mong em đừng đẩy anh ra nữa, nếu không, có lẽ anh sẽ chết nhanh hơn em tưởng tượng.”
Bạch Nguyệt hít sâu một hơi, cảm xúc của cô trở nên kích động, cô ôm lấy eo Cố Lăng Kiệt: “Em không muốn anh chết, em muốn anh sống tốt, hứa với em, anh nhất định phải sống tốt.”
“Vậy em cũng phải hứa với anh, vĩnh viễn không rời khỏi anh, cho dù chết, chúng ta cùng nhau chết chung một chỗ.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt khóc, cô không trả lời anh.
“Hoặc là ở bên nhau, hoặc là cùng chết, anh không nói giỡn với em, anh cũng không đe dọa em, anh nói được làm được, em tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ.” Cố Lăng Kiệt nói, đẩy cô ra.
“Trong cuộc đời này của em, chuyện đáng để em cảm thấy tự hào nhất chính là được yêu anh, chuyện em cảm thấy tự hào nhất chính là Cố Lăng Kiệt anh là bạn trai em, em vui vẻ nhất chính là thời gian ở bên anh, em sẽ không đẩy anh ra nữa, thế nhưng nếu có một ngày, em chết ngay trước mặt anh, xin anh tiếp tục sống khỏe mạnh, hoàn thành giấc mơ mà em chưa hoàn thành, được chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK