Chương 871: Tại Sao Phải Sống
CHƯƠNG 871: TẠI SAO PHẢI SỐNG
“Nhà họ Hạng xảy ra chuyện gì vậy?” Bạch Nguyệt cảnh giác hỏi.
“Đêm hôm qua, ông cụ Hạng bị mưu sát, có người nhìn thấy Nam Cung Nguyệt hoảng hốt chạy ra từ phòng ông ấy.” Cố Lăng Kiệt nói.
“Nam Cung Nguyệt nói thế nào?”
“Cô ta mất tích rồi, không ai biết cô ta đang ở đâu.” Cố Lăng Kiệt nói: “Thiên gọi tới nói, nhà họ Hạng mong em qua đó giúp họ điều tra, ý em thế nào?”
“Anh giúp em trả lời họ là, em học tâm lý học, nên trước hết họ phải tìm được Nam Cung Nguyệt đã, tìm được rồi thì em mới qua đó.” Bạch Nguyệt nói xong quay đầu lại thì thấy Lưu San đang ngơ ngác đứng đó, đăm chiêu suy nghĩ.
“San, chúng ta ăn cơm trước.” Bạch Nguyệt kéo tay Lưu San.
“Tiểu Bạch này, nếu Nam Cung Nguyệt thực sự là hung thủ sát hại ông cụ Hạng thì sao?” Lưu San không hiểu, trực tiếp hỏi vào vấn đề.
“Nhà Nam Cung nương nhờ vào nhà họ Hạng, nếu thực sự ông Hạng là do cô ta sát hại thì quan hệ giữa hai nhà họ chắc chắn đứt rồi, trước đây nhà Nam Cung còn đắc tội với nhà họ Hoa, e là lành ít dữ nhiều, chỉ còn đường sa sút.”
“Nếu nhà Nam Cung lụn bại, vậy thì kẻ thù của nước M và Thẩm Diên Dũng sẽ bớt đi, phải không?” Lưu San hỏi.
“Nếu nhà Nam Cung không còn nữa, thì mối thù của họ với Thẩm Diên Dũng coi như cũng thành mây khói. Nhưng nhà họ Hoa thì không hẳn, dù sao thì năm năm trước, Hoa Tiên truyền tin với thân phận người bị hại, cô ta hận Thẩm Diên Dũng, hận cậu. Hận chẳng kém hơn Nam Cung Nguyệt là bao, vì sự tồn tại của cậu khiến cô ta tổn thất hơn nhiều, vả lại...”
Bạch Nguyệt dừng một chút.
“Vả lại làm sao?” Lưu San hỏi.
“Hoa Tiên mưu kế hơn Nam Cung Nguyệt nhiều, nếu như nhà họ Hoa có được quyền thế, bọn họ sẽ kiềm chế sức mạnh của Thẩm Diên Dũng, cậu và anh ấy càng khó ở bên nhau.”
Lưu San cúi đầu: “Tớ bây giờ không đòi hỏi phải ở cạnh nhau nữa, ở cạnh rồi sau đó sẽ lại thế nào. Tớ chỉ hi vọng anh ấy sống thật tốt, sống thật lâu thôi.”
Tâm tư của Lưu San, Bạch Nguyệt rất thấu hiểu, cô ấy mang tới cho Cố Lăng Kiệt rất nhiều rắc rối, cũng không đồng ý ở bên cạnh anh, chỉ hi vọng Cố Lăng Kiệt có thể sống thật tốt.
Hai người bọn họ, tính cách hoàn toàn khác nhau, nhưng số phận sao lại giống nhau tới thế.
Không đúng, bọn họ không giống nhau, chí ít cô vẫn có thể vui vẻ ở cạnh Cố Lăng Kiệt.
Lưu San lại chỉ có một mình.
Lưu San mỉm cười, hít sâu một hơi: “Tớ cảm thấy như vậy cũng tốt, Thẩm Diên Dũng phiền quá, lúc nào cũng quản tớ. Tớ một thân một mình lại tự do tự tại, muốn làm gì thì làm nấy, không phải buồn phiền nhiều chuyện tới vậy. Còn có thể bên cạnh mọi người, đây vẫn là đường lui tốt nhất, à, có thể giới thiệu một công việc cho tớ không?”
“cô muốn làm việc gì?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Tôi muốn làm bác sĩ ở khoa phụ sản, nhưng nhiều năm rồi không cầm dao phẫu thuật, vậy nên trước khi tới bệnh viện, tôi vẫn cần đi học thêm.” Lưu San cười nói.
“Chuyện này có thể sắp xếp, tôi giúp cô báo danh, cô cần tham gia phỏng vấn. Tôi có mặt ở cuộc phỏng vấn, nhưng thi cử, thì vẫn phải dựa vào chính cô, dù sao sau này phẫu thuật sẽ liên quan tới mạng người, không thể qua loa được.”
Lưu San ra hiệu ok: “Bỗng dưng cảm thấy, tớ ở trong trường dạy học cũng tốt, tự do về thời gian, ở cạnh những người trẻ, ngày nào cũng tràn đầy sức sống. Lương bổng không cao nhưng công việc thoái mái, có thể sắp xếp được không?”
Bạch Nguyệt gật đầu: “Vùng biển ngoại ô phía nam có đại học Y, tớ có thể sắp xếp cho cậu tới đó phụ đạo trước, cậu có thể dẫn dắt sinh viên làm chút đề tài khoa học, một ngày hai tiết như vậy, thời gian dư dả, tự do, có ổn không?”
Lưu San nghiêng đầu dựa vào vai Bạch Nguyệt: “Vẫn là cậu tốt nhất, kiếp sau tớ muốn trở thành đàn ông, che chở cho cậu.”
“Vậy có khi lại thành bi kịch, kiếp sau tôi vẫn ở đây.” Cố Lăng Kiệt xen vào không chút khách sáo.
Lưu San nhìn anh nói nghiêm túc như vậy, không ngờ rằng người như Cố Lăng Kiệt lại có thể nói ra những lời thế này.
Bạch Nguyệt mỉm cười, trong lòng có chút cảm giác ngọt ngào, nhìn sang Cố Lăng Kiệt, trong mắt hai người chỉ có đối phương.
Đây mới chính là tình yêu, mặc dù người ngoài nhìn vào thấy sến muốn chết, nhưng bọn họ lại thấy ngọt ngào.
Cố Lăng Kiệt nhìn thấy nụ cười trên môi Bạch Nguyệt, khóe miệng cũng mìm cười theo.
Lưu San nhìn họ hạnh phúc như vậy, cũng mỉm cười.
Người đàn ông này, có thể trầm mặc ít lời, không giỏi cười nói, nhưng nụ cười của anh ta, sự quan tâm của anh ta chỉ dành cho người phụ nữ anh ta yêu thương, thật sự rất tốt.
Tháng ngày trôi qua bình thản yên lành.
Bạch Nguyệt tặng cho Lưu San một biệt thư ở Hương Tuyết Duyệt Hải, mỗi ngày thức dậy liền có thể nhìn thấy biển rộng bao la không thấy bờ.
Tới đại học Y phụ đạo, cả ngày ở cạnh sinh viên trẻ tuổi, thưởng thức tình yêu của người trẻ bọn họ.
Thẩm Diên Dũng cũng không liên lạc gì với cô, cô càng không dám liên lạc với anh, sợ rằng anh sẽ gặp nguy hiểm.
Thỉnh thoảng, lúc ngồi một mình trên sân cỏ, cô cảm thấy phiền muộn, đau lòng, lòng thì như có cơn mưa, nhưng rõ ràng hôm nay trời trong nắng đẹp, cuộc sống của cô cũng rất thuận lợi.
“Cô Lưu.” Dì Chu nhân viên lao công trường chào Lưu San.
Lưu San cười đáp lại, lúc trước từng tán gẫu cùng Dì Chu, cô vô tư hỏi: “Nhà sửa xong chưa ạ?”
Dì Chu thở dài nói: “Xong gì chứ, nói là sửa nhưng có sửa sang gì đâu. Tôi nổi điên hỏi anh ta bao gờ tới, nói hai ngày mà ngày thứ ba rồi vẫn chẳng thấy mặt mũi đâu.”
“Sửa sang nhà cửa lúc nào cũng thế, bọn họ nhận rất nhiều nhà, cứ sống tiếp đã, hôm nay làm chỗ này chút, mai làm chỗ kia chút, cứ từ từ, chắc chắn sẽ tốt thôi.” Lưu San an ủi.
“Đúng vậy, cô Lưu này, tôi có một đứa cháu là bác sĩ, năm nay cũng 35 rồi. Trước đây đã từng kết hôn nhưng sau khi ly hôn có 1 đứa con gái với vợ cũ, cô có muốn gặp mặt chút không.”
“Ha ha.” Lưu San cười, lắc đầu: “Cháu có chồng rồi, nhưng anh ấy đang ở nước ngoài.”
“Ồ thì ra là vậy, thật ngại quá.”
“Không sao ạ.” Lưu San có ấn tượng rất tốt với Dì Chu.
Dì Chu đã 63 tuổi, đã quá tuổi về hưu nhưng vẫn làm việc.
Cô từng hỏi Dì Chu tại sao lại phải khổ cực như vậy.
Dì ấy bảo tất cả đều vì con cái.
Dì ấy có một đứa con trai học kiến trúc, đã tới tuổi cưới vợ.
Chồng Dì làm việc ở công trường, một ngày 660 nghìn đồng, ở ngoại tỉnh suốt. Hôm nay ở thành phố này, mai lại thành phố kia, Dì Chu nói, một năm chỉ được trở về một tháng.
Có một lần, tâm trạng cô không tốt, khóc trong phòng vệ sinh, khóc rất thương tâm. Vừa hay lúc đó Dì Chu tới quét dọn, cô tự nhiên mà hỏi: “Dì Chu, dì sống vì điều gì?”