Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 784: Ngày An Toàn Của Em Là Ngày Mấy​




CHƯƠNG 784: NGÀY AN TOÀN CỦA EM LÀ NGÀY MẤY
Bạch Nguyệt đặt cần câu xong rồi, lấy một cây cần gấp gọn từ trong túi ra, cắm xuống dưới đất, dùng tảng đá để cố định, phía trên cây cần có một vòng tròn, xung quanh vòng tròn là nhựa dẻo không trong suốt, người chui vào đó chỉ lộ ra một cái đầu, người khác không thể nhìn thấy bên trong.
Cố Lăng Kiệt gật đầu: “Quả thật rất thuận tiện.”
Bạch Nguyệt khẽ mỉm cười, thấy chiếc phao bỗng di chuyển, lập tức kéo cần câu lên, câu được một con cá chép dài 5cm.
Bạch Nguyệt tiếp tục câu.
Cố Lăng Kiệt dựng lều, đi đến bìa rừng nhặt cành củi khô, đốt lửa trong hai vòng tròn đá, cách lều 10 mét ở hai bên trái phải.
Nhìn nơi này rất hoang dã, có thể trong rừng sẽ có thú hoang, nếu đốt lửa, thú hoang sẽ không tới gần được, hơn nữa còn có thể đuổi muỗi.
Ở 10 mét phía sau, anh cũng làm một vòng tròn đá, cho một thân cây lớn vào trong đó, như vậy lửa có thể cháy một đêm.
Làm xong, anh lại làm một chiếc bếp bằng đá đơn giản ở bên hồ, đặt nồi lên đun sôi nước.
Bạch Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ thuần thục của Cố Lăng Kiệt: “Trước đây anh từng sống dã ngoại rồi à?”
Cố Lăng Kiệt nhìn Bạch Nguyệt: “Lúc trước anh và em đã sống dã ngoại cùng nhau một thời gian dài.”
Bạch Nguyệt sửng sốt, bây giờ cô thích cuộc sống dã ngoại như vậy là vì, lúc trước cô đã từng sống dã ngoại với anh sao?
“Chẳng trách, trông anh rất thành thục. Em câu được năm con cá, nhưng không lớn, hôm nay không được may mắn cho lắm.” Bạch Nguyệt nói.
“Trong tủ lạnh có chân giò hun khói, còn có thịt kho tàu mà buổi trưa chúng ta vẫn chưa ăn hết, anh đều mang tới đây, cho dù không có cá, chúng ta cũng có thể ăn mì, không sao cả, hơn nữa năm con cũng đủ rồi.” Cố Lăng Kiệt nói.
“Ơ, anh cũng mang thịt kho tàu đến à. Trong túi em có mang theo vỉ nướng, lát nữa anh làm thêm một lò đá đi, chúng ta nướng cá ăn.” Bạch Nguyệt nói.
Cố Lăng Kiệt đi tới túi của cô lấy vỉ nướng, trên đó còn để các loại gia vị, tất cả đều được bao lại bằng màng bọc thực phẩm.
Anh cầm đồ đi tới.
Thật ra con cá chép lớn nhất mà Bạch Nguyệt câu được hôm nay cũng dài phải đến 15cm.
Cô làm sạch cá bên bờ sông, tìm một cành cây, dùng dao vót nhọn cành cây, rồi đâm xuyên từ bụng đi đến miệng cá, sau đó đặt lên trên vỉ nướng bắt đầu nướng cá.
Cố Lăng Kiệt bưng thịt kho tàu ra, đặt lên trên tảng đá, rồi cho mỳ vào trong nồi.
Bạch Nguyệt ngửi thấy mùi thơm, cảm thán: “Nếu có hai lon bia, thì hoàn hảo rồi.”
“Em đợi một lát.” Cố Lăng Kiệt đứng dậy, lấy một thùng bia từ trên xe xuống, tổng cộng có 12 lon bia.
Bạch Nguyệt tò mò: “Anh mang bao nhiêu đồ tới đây vậy? Thần kỳ thật đấy, em muốn thứ gì, anh đều có mang tới.”
Cố Lăng Kiệt khui một lon đưa cho Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt uống một ngụm, thở khà một cái rồi cảm thán: “Thật là sảng khoái.”
Cố Lăng Kiệt nhấp một ngụm bia cùng cô, sắc trời đã tối, xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng đống lửa nổ lách tách.
“Em đưa tay cho anh.” Cố Lăng Kiệt nói.
Tâm trạng Bạch Nguyệt rất tốt, cô đưa tay cho anh.
Anh lấy thoa kem chống muỗi lên cánh tay Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nở nụ cười: “Lát nữa em muốn đi bơi, thoa thế này uổng công rồi, không phải à?”
“Chúng ta chỉ ở đây hai ngày, đủ dùng.” Cố Lăng Kiệt nói, giúp cô thoa nốt cánh tay còn lại và đôi chân để lộ ra ngoài không khí.
“Sáng sớm ngày mai, chúng ta xuất phát lên đỉnh núi sớm một chút để nhìn thấy cảnh mặt trời mọc, đẹp lắm.” Bạch Nguyệt nói.
“Ừ, vậy tối nay ăn xong, tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ sớm, anh cài báo thức 5 giờ được không?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
Bạch Nguyệt làm động tác OK.
Cô rắc muối, thì là và gia vị lên cá nướng, sau đó trở cá, tiếp tục nướng.
Cố Lăng Kiệt bỏ rau khô vào trong vào trong nồi mỳ, đợi lát nữa là nấu xong.
“Em có mang theo bát không?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Có, em có đem theo bát inox, hai đôi đũa cũng inox, anh tìm thử xem. Nếu không thì để em đi lấy.” Bạch Nguyệt đứng dậy.
“Không cần đâu, em cứ phụ trách nướng cá là được.” Cố Lăng Kiệt đứng dậy, cầm túi của cô tới.
Cô mang theo rất nhiều thứ, dây kẽm, dây thừng, đèn pin, dao găm, chăn bông và túi ngủ.
Anh nhớ cô còn mang theo một chiếc vali.
“Em để quần áo trong vali à?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Vâng.”
Bạch Nguyệt đưa con cá đã nướng xong cho anh: “Con cá nhỏ này có thể ăn được rồi, anh nếm thử xem, dùng tay xé ra ăn sẽ ngon hơn.”
Cố Lăng Kiệt nhận con cá mà Bạch Nguyệt đưa cho mình, xé ra ăn.
Bạch Nguyệt múc mì vào hai bát xong thì đặt lên trên phiến đá hỏi: “Anh ăn thịt nướng đá phiến bao giờ chưa?”
Cố Lăng Kiệt lắc đầu: “Chưa từng.”
“Lúc trước em và các đồng nghiệp có tới đây, bọn họ làm món thịt nướng đá phiến, ăn rất ngon, lần sau chúng ta mang theo thịt nướng, em sẽ làm cho anh ăn.” Bạch Nguyệt nói.
Cố Lăng Kiệt mỉm cười, anh nhớ lại cuộc sống của bọn họ trên hoang đảo, mặc dù không có thứ gì, nhưng cuộc sống lại thoải mái vui vẻ, chẳng có buồn phiền, buông bỏ mọi thứ, càng hạnh phúc hơn.
Áp lực đều do chính mình tạo ra, càng không chịu từ bỏ, áp lực sẽ càng lớn.
Sau khi ăn xong, Bạch Nguyệt nhảy xuống nước bơi, cũng không cởi quần áo ra.
Cố Lăng Kiệt cũng xuống nước.
Nước hồ trong rừng rất sạch, không ô nhiễm, và cũng rất mát.
Bạch Nguyệt bơi khoảng 20 phút thì lên bờ trước, lấy quần áo mặc buổi tối ở trong vali ra, sau đó dựng vòng che lên.
Cô mở một bình nước khoáng, rửa sạch người, mặc đồ xong thì ra ngoài.
Cố Lăng Kiệt cũng đi về phía cô.
“Lát nữa anh thay quần áo ra, em giặt giúp anh.” Bạch Nguyệt nói.
“Em giặt rồi phơi ở đâu?” Cố Lăng Kiệt không hiểu.
“Á, em quên mang theo móc treo quần áo rồi. Em xin lỗi.” Bạch Nguyệt nói.
“Ngày mai trở về rồi phơi cũng được, trời nắng, quần áo sẽ khô rất nhanh thôi.” Cố Lăng Kiệt đề xuất.
“Vâng vâng. Anh đi tắm trước đi, em đi lấy nước giúp anh.” Bạch Nguyệt để quần áo bẩn trên tảng đá, xách một bình nước sạch cho Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt tắm rửa xong, thay quần áo sạch sẽ rồi đi ra ngoài.
Bạch Nguyệt thu dọn đồ đạc xong rồi mới phát hiện một vấn đề.
Lúc đầu cô muốn ngủ trên xe, nhưng bây giờ Cố Lăng Kiệt đã chuẩn bị một chiếc lều: “Hôm nay chúng ra ngủ trong lều sao?”
“Hôm nay tạm thời ngủ trong lều một đêm đi, anh nhớ có một loại lều, có thể cố định luôn trên nóc xe, như vậy sẽ an toàn hơn một chút.” Cố Lăng Kiệt nói.
“Ồ.” Bạch Nguyệt đáp lại: “Hai người chúng ta ngủ chung?”
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt đi qua người cô, lấy chăn và chiếu từ ghế sau xe ra.
Anh trải chăn ở bên dưới, sau đó trải chiếu lên, ôm chăn của cô vào trong lều, đi vào trước.
Bạch Nguyệt hít sâu một hơi.
Cô đã qua thời thiếu nữ, cũng hiểu rõ giữa nam nữ trưởng thành sẽ phát sinh chuyện gì.
Cô cũng không bài xích như vậy, nhưng… cũng có chút khó chịu.
Cô bước vào trong lều, Cố Lăng Kiệt đã nằm xuống rồi, dựa vào ánh sáng yếu ớt, cô có thể nhìn thấy anh đang gối đầu trên cánh tay của mình, chăn đắp lên bụng, giống như đang ngủ.
Cô nằm xuống bên cạnh anh, nhấc một góc chăn đắp lên trên bụng.
“Ngày an toàn của em là ngày mấy?” Cố Lăng Kiệt đột nhiên hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK