Chương 692: Tất Cả Đều Đã Là Quá Khứ, Nghênh Đón Bình Minh.
CHƯƠNG 692: TẤT CẢ ĐỀU ĐÃ LÀ QUÁ KHỨ, NGHÊNH ĐÓN BÌNH MINH.
Trong mắt Nam Cung Nguyệt chỉ càng thêm lạnh lùng: "Cô hi vọng tôi giúp cô như thế nào?"
Trong lòng Hoa Tiên dấy lên hi vọng: "Bây giờ chỉ có vương quyền của Thẩm Diên Dũng không ổn định anh ấy mới không vứt bỏ tôi, bây giờ tôi không xác định được người đàn ông kia là Cố Lăng Kiệt hay Hình Thiên, nếu là Cố Lăng Kiệt, vậy không còn hi vọng rồi, nếu là Hình Thiên, chưa chắc anh ta đã nguyện ý cùng Bạch Nguyệt rời đi."
Nam Cung Nguyệt cười nhạo: "Cho dù là Cố Lăng Kiệt hay Hình Thiên, không phải chỉ cần giết Bạch Nguyệt là được sao? Bạch Nguyệt chết rồi, dù là ai cũng sẽ không rời đi."
Hoa Tiên bừng tỉnh: "Đúng vậy, sao tôi lại không nghĩ tới, vẫn là cô thông minh, nhưng mà, chúng ta cần cử ai đi giết Bạch Nguyệt đây? Nếu như để Cố Lăng Kiệt biết là chúng ta làm, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta, hơn nữa, còn có thể bị Thẩm Diên Dũng biết được."
"Chuyện giết Bạch Nguyệt sao lại cần chúng ta tự mình ra tay, có người càng muốn cô ta chết hơn chúng ta." Nam Cung Nguyệt chắc chắn nói, cong môi cười.
Hoa Tiên cũng cười: "Tôi biết cô có thể giúp tôi mà."
"Bây giờ tôi sẽ đi làm." Nam Cung Nguyệt nói, ánh mắt lại lạnh như băng tuyết, không có ai có thể nhìn ra cô ta đang nghĩ gì, mục đích chân chính của cô ta là gì.
Hình Thương vừa trở về phòng, nhìn thấy người mặc đồ đen trên ghế sô pha, giật nảy mình.
Cô ta mặc áo choàng màu đen, mặt cũng đeo khẩu trang màu đen, trên mắt cũng đeo kính.
Hình Thương cảnh giác, lập tức rút súng chĩa về phía cô ta: "Cô là ai, sao lại đên chỗ tôi?"
"Tôi đến giúp ông." Nam Cung Nguyệt nói.
"Giúp tôi?" Hình Thương kinh ngạc.
"Ông hẳn là không muốn tâm huyết của mình bị lỡ dở đúng không?"
"Có ý gì, nói thẳng đi. Nếu không thì nhanh chóng cút đi." Hình Thương không kiên nhẫn, cất điện thoại vào túi áo trước ngực.
"Bây giờ Hình Thiên đã ở cùng Bạch Nguyệt, tôi nhận được tin tức, bọn họ đã lấy được chứng cứ, chứng minh Tả Đoàn Niên là người chỉ huy phía sau, lần này sau khi bọn họ về nước sẽ rời đi, rời xa chính trị, cũng rời xa ông." Nam Cung Nguyệt thản nhiên nói.
Hình Thương chấn kinh: "Cô nói, bây giờ Bạch Nguyệt đang ở cùng Hình Thiên?"
"Bạch Nguyệt nói, Hình Thiên chính là Cố Lăng Kiệt." Nam Cung Nguyệt thăm dò nói.
"Bây giờ tôi lập tức gọi điện thoại cho nó." Hình Thương nhanh chóng lấy điện thoại ra.
"Ông cảm thấy Hình Thiên sẽ nói thật với ông? Tôi khuyên ông vẫn nên tự mình tới nước B một chuyến, đi xác định xem lời tôi nói là thật hay giả." Nam Cung Nguyệt đề nghị nói.
Hình Thương càng ngày càng cảm thấy lời của người thần bí này là sự thật: "Cho nên, cô định giúp tôi như thế nào?"
"Không phải ông muốn Hình Thiên làm Tổng thống sao? Vậy chỉ cần giết chướng ngại vật là Bạch Nguyệt, chỉ cần Bạch Nguyệt chết, Hình Thiên cũng không còn lý do rời đi nữa rồi."
"Nhưng nếu tôi giết Bạch Nguyệt, Thiên sẽ trách tôi, nếu không tôi đã sớm giết cô ta rồi."
Nam Cung Nguyệt cười quái dị: "Ông không biết "mượn đao giết người" sao? Ví dụ như, khiến Hình Thiên nghĩ rằng người giết Bạch Nguyệt là Thẩm Diên Dũng, không phải một mũi tên trúng hai đích rồi sao?"
Hình Thương kinh ngạc, trên lưng có loại cảm giác sởn gai ốc: "Rốt cuộc cô là ai? Vì sao phải giúp tôi?"
"Ông chỉ cần biết tôi đang giúp ông là được." Nam Cung Nguyệt mở cửa sổ, nhảy ra ngoài, trong nháy mắt biến mất trước mắt Hình Thương.
Nước B.
Hình Thiên chạy không ngừng nghỉ trở về căn cứ.
Bạch Nguyệt đã đứng trước cửa, vui vẻ ôm lấy anh.
Hình Thiên cũng ôm lấy Bạch Nguyệt.
Hai người nhìn nhau cười.
"Đói bụng không?" Hình Thiên hỏi.
Bạch Nguyệt lắc đầu: "Tâm trạng rất tốt, cũng không cảm thấy đói bụng nữa."
Hình Thiên nhìn về phía cấp dưới bên cạnh, anh ta vuốt cằm, cung kính nâng hộp thức ăn trong túi lên.
Bạch Nguyệt kinh ngạc nhìn anh: "Sao lại nhanh vậy, mấy món này đều cần nấu rất lâu mà."
"Lúc xuất phát đã dặn cấp dưới tới nhà ăn chọn món, đầu bếp nước A làm, nếm thử đi, xem có hợp khẩu vị của em không." Hình Thiên cười nói, nắm tay cô cùng đi tới bên ghế ngồi xuống.
Bạch Nguyệt nhìn thấy còn có bánh quẩy, nhất thời trong lòng ấm áp: "Chỉ cần nhìn là đã biết sẽ hợp khẩu vị của em rồi."
Cô gắp một cái bánh quẩy, cắn một miếng, bên trong ngoại trừ có phô mai, còn có tôm, thịt và củ sen: "Ừm, ăn ngon, vô cùng ngon."
Hình Thiên thấy cô thích, tâm trạng vui vẻ cũng nở nụ cười: "Xem ra anh không mua nhầm rồi."
Trong lòng Bạch Nguyệt tràn đầy ngọt ngào, anh thật quan tâm cô.
Có lẽ là, trong lòng không còn áp lực nên cô cũng đặc biệt vui vẻ: "Chuyện đoạn ghi âm, anh định bao giờ sẽ công bố?"
"Sau khi ăn cơm tối anh sẽ liên hệ với Thẩm Diên Dũng." Hình Thiên nói.
"Em lo lắng đêm dài lắm mộng." Bạch Nguyệt nói.
"Cũng được, phòng ngừa đối phương nghĩ ra đối sách." Hình Thiên gọi điện thoại cho Thẩm Diên Dũng.
"Alo, tôi là Hình Thiên, tôi đã có đoạn ghi âm chứng minh Tả Đoàn Niên bán đứng quốc gia, lát nữa sẽ gửi vào email của anh." Hình Thiên lời ít ý nhiều nói.
"Làm rất tốt. Trước đó Bạch Nguyệt nói anh là Cố Lăng Kiệt, tôi còn cảm thấy hoảng hốt, thật may là anh vẫn còn sống." Thẩm Diên Dũng ung dung thản nhiên nói.
"Ừm, tôi và tiểu Nguyệt sẽ ở lại nước ngoài chơi vài ngày, chờ hết năm đi làm lại tôi sẽ chính thức từ chức." Hình Thiên trầm giọng nói.
"Tôi biết giấc mơ của Bạch Nguyệt chính là cùng anh sống cuộc sống vui vẻ, không bị trói buộc, yên tâm, chỉ cần tôi còn làm Tổng thống một ngày, chắc chắn cam đoan sự an toàn của hai người, nếu hai người cần giúp đỡ, cứ nói với tôi, dù sao, bạn tốt của cô ấy cũng là vợ của tôi. Quan hệ của hai người ấy còn thân hơn chị em ruột." Thẩm Diên Dũng cười khẽ nói.
"Cảm ơn trước, bây giờ tôi sẽ gửi cho anh." Hình Thiên nói xong cúp điện thoại, gửi đoạn ghi âm cho Thẩm Diên Dũng.
Bạch Nguyệt yên tĩnh ăn cơm tối.
Hình Thiên dặn dò cấp dưới chuẩn bị cơm tối rất ngon, hợp khẩu vị của cô, cô ăn rất nhiều, đột nhiên cô lại nghĩ đến một chuyện, nhìn về phía Hình Thiên: "Sau này anh định sắp xếp ám vệ như thế nào?"
"Tùy theo ý nguyện của bọn họ, nếu muốn về nhà, anh sẽ cố gắng hết sức sắp xếp công việc cho bọn họ, không muốn trở về, muốn tiếp tục ở lại quân đội, anh sẽ để bọn họ đi theo Lâm Tiến, em nghĩ sao?" Hình Thiênnghiêm túc nói.
Bạch Nguyệt gật đầu, có chút đăm chiêu nói: "Em muốn chăm sóc Thư Lam thật tốt, dù sao cô ấy cũng vì em mà bị thương ở mặt.”
Hình Thiên cầm tay Bạch Nguyệt, dịu dàng nói: “Được thôi, em tâm tư thận trọng, nghĩ cũng chu đáo.”
Bạch Nguyệt hít sâu một hơi: “Đột nhiên có loại cảm giác mọi chuyện đã hoàn thành, cảm giác thật nhẹ nhõm."
"Không thoải mái như vậy đâu, chuyện dạy dỗ con của chúng ta sẽ khiến em đau đầu."
Nói tới đứa bé, Bạch Nguyệt nhớ tới tiểu Diễn: "Chờ chuyện của Tả Đoàn Niên xong xuôi, em có thể gặp tiểu Diễn không?"
Hình Thiên dừng một chút.
Bạch Nguyệt nhạy bén nhận thấy sự do dự của anh, trong lòng có dự cảm không tốt: "Sao vậy?"