Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 352: Anh Thích Tôi Ư​




CHƯƠNG 352: ANH THÍCH TÔI Ư
“Tôi biết rồi, ngoài tôi ra, đừng nói với người thứ ba về chuyện này.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng bảo, mắt nhìn thấy Trần Niệm bước về phía mình, anh xoay người đối diện với Trần Niệm, ánh mắt đen kịt, hơi lạnh lùng.
Trần Niệm muốn tới nhà vệ sinh, cô nhìn Cố Lăng Kiệt, cảm thấy không cần thiết phải chào hỏi nên bước vào nhà vệ sinh rửa tay luôn. Qua tấm gương, cô nhìn thấy Cố Lăng Kiệt cũng bước vào.
Anh chỉ cương nghị nhìn cô như đang suy đoán gì đó mà không hề lên tiếng.
Trần Niệm thu mắt lại, rửa tay xong cô lau vào khăn rồi bước ra, vờ như không quen anh.
“Chúng ta nói chuyện chút đi.” Khi cô đi qua anh, Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
“Xin lỗi, tôi không rảnh.” Trần Niệm trực tiếp từ chối.
“Nếu em lạt mềm buộc chặt thì anh khuyên em không nên làm như vậy, chẳng có ích gì với anh cả. Lần sau anh sẽ không cho em thời gian trò chuyện đâu.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói.
Trần Niệm nhếch mép, cô không dừng chân mà đi thẳng.
Cố Lăng Kiệt nhíu mày, ánh mắt nhìn cô ngày càng thâm thúy.
Cô quay về ghế , Alan đã rót rượu vang giúp cô. Cô nhấc ly rượu lên, nhìn chất lỏng màu đỏ bên trong rồi hơi đung đưa như đang suy nghĩ gì đó.
“Sao thế? Có phải vừa nãy ra ngoài em đã gặp ai rồi đúng không? Nhìn tâm trạng em khá tệ.” Alan quan tâm hỏi.
Trần Niệm nhìn Alan, cô từ từ uống hết ly rượu nhỏ.
Sau khi uống xong, ánh mắt cô bắt đầu lơ đãng, biếng nhác hơn vài phần, gương mặt đỏ bừng lên: “Ngài Alan, ngài thích tôi ư? Hay là nhất kiến chung tình với tôi?”
Alan dịu dàng cười: “Em là cô gái thẳng thắn nhất tôi từng gặp, đúng vậy, tôi thích em, em phù hợp với tiêu chuẩn của tôi.”
“Vậy chúng ta tìm hiểu đi.” Trần Niệm trực tiếp nói.
“Hả?” Ngược lại Alan ngạc nhiên.
Trần Niệm cười, cô tự rót rượu vang cho mình: “Tôi chỉ có một yêu cầu.”
“Ừ?” Alan ngỡ ngàng nhìn Trần Niệm, ngược lại trong mắt không có chút ý cười nào.
Trần Niệm nhìn vẻ mặt của anh ta rồi càng cười tươi hơn: “Nếu đã dứt khoát qua lại như vậy thì đợi đến khi kết thúc, chỉ cần một bên đề nghị chia tay thì cũng phải dứt khoát chia tay, tuyệt đối không được dây dưa, được chứ?”
“Ồ... Chỉ là rất đột ngột.” Alan bối rối.
“Có đột ngột như lúc anh phát bệnh trên máy bay không?” Trần Niệm cầm ly rượu vang trước mặt anh ta, bình tĩnh nhìn anh ta rồi nói: “Cơ thể anh không thích hợp để uống rượu, anh cũng nên chú ý nghỉ ngơi, tôi tự về một mình là được. Anh cũng có thể nghĩ kỹ những lời tôi nói, nếu anh không muốn bắt đầu với tôi thì cũng không sao cả, đợi sau khi anh sắp xếp cho tôi và ngài Stephen gặp nhau rồi liên lạc tiếp.” Trần Niệm đứng dậy.
“Em không ăn khuya nữa sao?” Alan hỏi.
“Thứ nhất, tôi không phải người thích cho người khác giới cơ hội. Thứ hai, mục đích tôi ăn cơm với anh chính là muốn nói về chuyện gặp Stephen. Thứ ba, nếu qua lại thì sau này sẽ có cơ hội ăn cơm, nếu không qua lại thì bữa cơm này chỉ lãng phí thời gian của mọi người. Thứ tư, bây giờ tôi là người thế nào thì sau này cũng vẫn sẽ là người thế đó. Hiện tại giả vờ là cừu nhỏ dịu dàng săn sóc nhưng sau này tùy vào mức độ qua lại, để anh phát hiện bản tính của tôi thì chỉ khiến hai bên đều cảm thấy đau khổ và hối hận về tình yêu trong quá khứ. Tôi đi trước nhé, chúc anh Alan ngủ ngon.” Trần Niệm cầm túi xách lên.
“Tôi đưa em về.” Alan cũng đứng lên.
“Đưa tôi về cũng giống như nguyên tắc ăn cơm, anh nghỉ ngơi đi.” Trần Niệm ra khỏi phòng rồi gọi điện cho Lưu San.
“Giờ tớ phải đi rồi, cậu vẫn chưa đi xa đúng không, đợi tớ ở cửa nhé.”Trần Niệm dứt khoát bảo.
“Nhanh thế ư, chắc hẳn còn chưa bưng đồ ăn lên, cậu không đàm phán thành công với Alan à?” Lưu San ngạc nhiên thốt lên.
“Lên xe rồi nói sau.” Trần Niệm trầm giọng đáp, cô ngắt điện thoại rồi bước vào thang máy.
Trên xe.
Lưu San kinh ngạc, cô ấy trợn to mắt, nhìn Trần Niệm chằm chằm như nhìn quái vật: “Cậu thật sự đề nghị qua lại với Alan à?”
Ngược lại Trần Niệm rất bình tĩnh, cô nhắc nhở: “Cậu lái xe thì nhìn phía trước đi.”
“Không phải...” Lưu San sốt ruột, cô ấy dừng xe bên đường, cô ấy không hề tin: “Tiểu Niệm, cậu nói thật hay đùa đấy, điều này không hợp với tính cách của cậu, không phải cậu bị quỷ nhập đấy chứ?”
“Ưu điểm của Alan rất nhiều, nhưng anh ta cũng có khuyết điểm rất rõ ràng.”
“Gì cơ?” Lưu San khó hiểu nhìn Trần Niệm.
“Lòng chung thủy thấp.” Trần Niệm khẳng định.
Lưu San tức giận đánh Trần Niệm: “Cậu cũng nhìn ra lòng chung thủy của anh ta thấp rồi mà còn muốn đề nghị qua lại với anh ta à? Có phải đầu óc cậu chập mạch rồi, hay là tác dụng phụ của thuốc mới?”
Trần Niệm nghiêng người, cô nhìn Lưu San rồi giải thích: “Tình trạng của anh ta rất hợp với hiện trạng của tớ, tớ cần một người bạn trai để loại bỏ lòng nghi ngờ của Cố Lăng Kiệt với mình và vướng mắc với Tô Khánh Nam, có tác dụng bảo vệ sau khi cậu đi.”
“Nhưng anh ta phong lưu đấy, có thể chỉ hứng thú với cậu ba tháng thì phải làm sao? Chẳng phải cậu sẽ uống công bị người ta chiếm tiện nghi ư.” Lưu San lo lắng.
Trần Niệm cười: “Tình cảm của Alan với tớ không giống loại thích như trong tưởng tượng của cậu, anh ta chỉ đang thử tiếp xúc. Lúc tớ đề nghị qua lại, có thể anh ta rất không muốn đấy.”
Đầu óc Lưu San mơ hồ: “Ý cậu là gì?”
“Sự lịch thiệp và nho nhã của anh ta ăn sâu vào trong xương, tu dưỡng từ nhỏ đến lớn khiến anh ta không thể từ chối yêu cầu của phụ nữ, trừ phi chạm đến ranh giới cuối cùng của anh ta, tớ nói không muốn thì anh ta sẽ không chạm vào tớ đâu.”
“Vậy...” Lưu San muốn nói lại thôi: “Nếu anh ta yêu cậu thì sao?”
“Anh ta là một người theo đuổi sự hoàn mỹ, tớ là người có rất nhiều chỗ không hoàn mỹ, lâu dần tất nhiên anh ta sẽ cảm thấy không hợp.” Trần Niệm thản nhiên nói.
“Nếu anh ta không đồng ý thì sao?”
Trên mặt Trần Niệm không có bất cứ sự khác thường nào: “Thế thì sau này anh ta sẽ không làm phiền, cũng là chuyện tốt.”
“Vậy à?” Lưu San vẫn luôn thấy có cảm giác kỳ lạ bên trong: “Alan ở nước Anh, cậu ở nước A, thời gian gặp nhau của hai người không nhiều.”
“Với tớ thì sự tồn tại của anh ta chỉ là có bạn trai để tìm đến, làm việc nắm chắc.”
“Hình như tớ có cảm giác như cậu lừa gạt tình cảm của anh ta.” Lưu San nhẹ giọng.
“Trong thời gian qua lại với tớ, anh ta vẫn sẽ tìm người hợp với mình hơn, chẳng qua sự xuất hiện của tớ chỉ là lúc anh ta cô đơn, hoặc có thể nói là lúc anh ta mệt mỏi với bạn gái, nếu anh ta tìm được người mới thì tất nhiên sẽ chia tay với tớ.”
Trần Niệm hờ hững nói với Lưu San.
“Cậu bảo anh ta và người bạn gái thứ tư vẫn chưa chia tay ư?” Lưu San kinh ngạc hỏi.
“Tớ đoán thôi, với bối cảnh gia đình anh ta, điều kiện bên nhà gái cha mẹ giới thiệu cho nhất định sẽ không kém, anh ta không tiện trực tiếp từ chối. Nhưng EQ của Alan rất cao, chắc hẳn anh ta xử lý mối quan hệ này tới tình trạng gần là người yêu.”
“Vậy chẳng phải là cậu có tình địch rất lợi hại ư.” Lưu San lo lắng.
“Tớ còn chẳng có người yêu, lấy đâu ra tình địch.” Trần Niệm nói rồi nhìn bóng người thoáng qua ở trước mặt.
Lưu San cũng đã nhìn thấy, cô ấy vội vàng thắng xe.
Họ xuống xe kiểm tra. Một người phụ nữ tuổi rất lớn đang nằm trên đất, bà gọi Trần Niệm: “Bạch Nguyệt, cuối cùng mẹ cũng tìm được con rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK