Chương 1321: Thích Thật Đó, Nhưng Không Nói Ra Được.
CHƯƠNG 1321: THÍCH THẬT ĐÓ, NHƯNG KHÔNG NÓI RA ĐƯỢC.
“Tôi chỉ không chơi nhiều thôi chứ không phải là chơi kém, loại game này dựa vào thao tác chứ cũng đâu phải là đánh thật, theo tôi thấy thì cũng không khó, để tôi chơi trước xem?” Mục Uyển nói xong thì bắt đầu tải trò chơi.
An Kỳ sáp lại gần cô: “Nếu muốn kết hôn với tôi, vậy thì cô chọn nữ đi, vừa hay tôi vừa chọn nhân vật nam.”
“Ai nói muốn kết hôn với cô chứ.” Mục Uyển nói.
An Kỳ cong môi lên cười: “Tôi biết, cô muốn luyện cấp xong sẽ kết hôn với Hạng Thịnh Duật, phu nhân à, cô thích Hạng Thịnh Duật lắm sao.”
“Trái tim con người cũng là thịt, anh ấy đối tốt với tôi, khiến trái tim tôi cảm nhận được, nên tôi cũng muốn đối tốt với anh ấy một chút.” Mục Uyển nói.
“Tôi thực sự hâm mộ Hạng Thịnh Duật nha, có một cô bạn gái tốt như cô vậy, kiếp sau tôi cũng muốn làm một người đàn ông, thể chất của phụ nữ sinh ra vốn đã thua kém đàn ông rồi, ví dụ như so về hàm lượng bắp thịt thì phụ nữ chỉ bằng một phần hai lăm của đàn ông thôi.”
“Trong đầu cô chỉ có võ thuật thôi sao? Còn gì khác nữa không?” Mục Uyển hỏi.
“Ước mơ cả đời này của tôi là trở thành thiên hạ vô địch đó nha.” An Kỳ kiêu ngạo nói.
Mục Uyển cảm thấy ước mơ này cũng rất là tốt
Nếu con người có ước mơ, họ sẽ vì ước mơ mà không ngừng cố gắng, không ngừng khiến cho bản thân mình càng ngày càng trở nên ưu tú, ước mơ chính là động lực và là sự thúc đẩy cho cuộc sống của họ.
Còn cô thì dường như không có ước mơ nào cả.
Khi còn nhỏ, cô đã luôn mong muốn trở thành một họa sĩ truyện tranh, nhưng thật không may, sự xuất hiện của Hình Thiên đã thay đổi ước mơ của cô rồi.
Cô đặt bút vẽ xuống, tất cả đều là vì nỗ lực học tập để trở thành một quý phu nhân thật tốt.
Trước đây cô trở về nước M là vì Hình Thiên, nhưng bây giờ cô và Hình Thiên nhiều nhất cũng chỉ có thể trở thành bạn bè thôi.
Vậy giấc mơ của cô bây giờ là gì?
Trở thành người phụ trách của Bộ Ngoại giao và giúp Hạng Thịnh Duật củng cố quyền lực của mình ư?
“Phu nhân, phu nhân.” An Kỳ gọi cô.
Mục Uyển chợt tỉnh hồn: “Sao vậy?”
“Cô đã tải xong rồi kìa, cô đang nghĩ gì vậy, nãy giờ cứ ngây ngốc mãi.” An Kỳ nói.
“Ừm. Tôi chỉ đang nghiên cứu những anh hùng trong đây chơi như thế nào thôi, hải học mấy kĩ năng này trước thì mới chơi giỏi hơn được.” Mục Uyển đáp.
An Kỳ mỉm cười: “Phu nhân muốn đạt cấp 88 sao, mới bắt đầu dễ lắm nên rất là dễ thăng cấp, hình như giết được một người thôi là được lên cấp rồi, hơn nữa mới bắt đầu cô sẽ xuất hiện ở khu vực tân binh nên chỉ toàn là tân binh thôi. Bây giờ tôi sẽ đăng kí một tài khoản phụ để giúp cô, phu nhân, cô kết bạn với tài khoản của tôi đi.”
“Được.” Mục Uyển đáp, sau đó kết bạn với tài khoản của An Kỳ.
Với sự giúp đỡ của An Kỳ, cô đã nâng cấp rất nhanh, chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà cô đã thăng đến cấp 10 rồi.
“Đoạn phía trước vẫn còn được thăng cấp rất nhanh, nhưng thời gian sau đó sẽ càng ngày càng khó hơn, bởi vì khi cô thăng đến cấp 20 rồi thì sẽ được ra khỏi khu vực tân binh, những người mà cô gặp sẽ có trình độ không đồng đều, một là trình của đối phương đã rất cao, thứ hai là người muốn nâng cấp để giết được nhiều nơi hơn. Tôi có một người bạn đã chơi trong một năm rồi và thường hay chạy đi chạy lại giữa khu vực tân binh và khu vực thường.” An Kỳ nói.
“Tại sao lại chạy đi chạy lại?” Mục Uyển không hiểu hỏi.
“Cậu ta thường hay bị hạ xuống cấp 19, trong game này có một cái BUG, chính là khi cô đạt đến cấp 20 rồi, chỉ cần cô không ra khỏi khu tân binh thì đối thủ trong khu bình thường sẽ không phát hiện ra cô, sau đó phải đợi đến sáng sớm khoảng 7, 8 giờ ngày hôm sau mới bắt đầu được cập nhật lại, nhưng ông nội đó lại biến thái quá mức, chơi nguyên cả một đêm để lên tới cấp 30 luôn sau đó chạy đi đánh khu bình thường, chưa đánh được mấy ngày lại bị lôi về khu tân binh rồi.” An Kỳ cười nói.
“Khó như vậy sao?” Mục Uyển nhíu mày, nói thật cô không nghĩ là game này sẽ khó a: “Bạn cô mấy tuổi rồi?”
“Năm nay 28 rồi, vẫn còn là một thằng con trai.” An Kỳ nói.
Mục Uyển: “…”
Có thể là do khu tân binh rất dễ còn khu bình thường lại rất khó, lần sau cô phải xem thử Hạng Thịnh Duật đã lên bao nhiêu cấp rồi mới được.
Cô vừa mới nghĩ tới Hạng Thịnh Duật thì điện thoại cô liền reo lên, là Hạng Thịnh Duật gọi tới.
Mục Uyển đoán vị khách quý của SHL kia đã tới rồi, cô liền bắt máy.
“Đang làm gì vậy?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Hả?” Mục Uyển không ngờ anh sẽ hỏi điều này: “Đang chơi game, cái mà anh hay chơi đó.”
Khoé môi Hạng Thịnh Duật cong lên: “Em đến cấp mấy rồi, anh đăng ký một tài khoản phụ để giúp em.”
“An Kỳ đang giúp em, em đã đến cấp 10 rồi, còn người bên SHL chưa tới sao?” Mục Uyển hỏi thăm.
“Đến rồi, phu nhân Lan Ninh cố gắng chặn lại nhưng sau đó cũng chặn không được nên đã yêu cầu phải được tham dự cùng nhau với tư cách là Bộ trưởng Bộ ngoại giao, xem ra bà ấy muốn tẩy trắng sạch sẽ cho mình đây mà.” Hạng Thịnh Duật khẽ mỉm cười.
“Anh thấy sao? Nể mặt bà ấy hay là ngăn chặn?” Mục Uyển lên tiếng hỏi Hạng Thịnh Duật.
Cô tin quyết định và phán đoán của anh.
“Phu nhân Lan Ninh là loại người có nể mặt cũng chả cần đâu, cho dù em có nể mặt bà ấy, bà ấy cũng sẽ cho rằng là tự mình tranh thủ mới có thôi, sẽ không biết ơn đâu, nếu đã vậy thì anh hà tất gì phải nể mặt bà ta chứ, lát nữa em ra đi anh sẽ tới đón em.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Vậy thì có khác nào đắc tội với phu nhân Lan Ninh đâu chứ.” Mục Uyển nói một cách đầy cảm thán.
“Nếu đã đắc tội thì hà cớ gì phải quan tâm đến việc đắc tội bao nhiêu, chỉ cần bản thân có đủ năng lực thì cũng chỉ có thể tiếp tục làm bà ta tức giận thôi. Yên tâm đi, có anh ở đây, em cứ việc tuỳ hứng tuỳ ý, không cần phải kìm nén cảm xúc đâu, muốn làm gì thì làm cái đấy, mục đích chính là phải vui vẻ.” Hạng Thịnh Duật nói một cách kiêu ngạo.
Mục Uyển đã quá quen thuộc với tính cách và cách nói chuyện của anh, nhưng đáy lòng cô vẫn đặc biệt trào dâng lên một cảm giác ấm áp nồng đậm.
Đối với một người phụ nữ mà nói, tình yêu đẹp nhất có thể không phải là sự ép dạ cầu toàn (*), mà là khi ở bên người đó, mình sẽ được sống đúng với chính con người thật của mình.
(*) Ép bản thân phải làm thế này thế nọ vì người khác.
“Được rồi, khi nào anh đến cửa thì gọi cho em, em và An Kỳ sẽ ra ngay.” Mục Uyển nói.
“Đợi thêm một tiếng nữa, trước khi anh đến sẽ gọi cho em, thật sự có chút nhớ em rồi.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Ừm.” Mục Uyển trả lời.
Hạng Thịnh Duật có chút lạc lõng: “Em có nhớ anh không?”
“Không phải mới chỉ xa nhau từ hồi sáng sao, mới có bao lâu đâu.” Cô không dám nói đâu, mấy lời đó xấu hổ chết được.
“Anh thấy xa nhau một giây thôi cũng đủ nhớ rồi, Mục Uyển, không biết bao giờ em mới có thể yêu anh đây.” Thanh âm Hạng Thịnh Duật mang đầy sự lạc lõng.
Mục Uyển thật không thoải mái khi nghe thấy giọng điệu này của anh.
Trước đây khi cô còn chưa yêu anh, cô đã thốt ra lời yêu rất dễ dàng, nhưng đó lại không phải là thật, mấy lời đó giống như chỉ là câu cửa miệng thôi vậy.
Bây giờ thì cô đã thật sự thích anh rồi, nhưng lại xấu hổ, không nói ra được.
Nhưng nghe thấy khẩu khí này của anh, đáy lòng cô lại thấy chua xót: “Thật ra lúc nãy chơi game em còn đang nghĩ, An Kỳ có nói, game này mà chơi tới cấp 88 là có thể kết hôn rồi, sau này chúng ta cùng chơi với nhau đi.”
Tâm tình Hạng Thịnh Duật đột nhiên trở nên vui vẻ, anh cong khoé môi lên: “Em vì muốn kết hôn với anh nên mới chơi game sao?”
Câu hỏi này của Hạng Thịnh Duật thật sự quá thẳng thừng rồi a.
Cô vẫn không thể nói ra được: “An Kỳ nói game này chơi rất vui. Thôi không nói với anh nữa, anh bận việc của mình đi, em chơi tiếp đây, trước khi đến nhớ gọi trước cho em.”
Hạng Thịnh Duật còn chưa kịp nói gì thì Mục Uyển đã vội vàng cúp máy rồi.
…...