Chương 498: Đây Chính Là Thiên Đường
CHƯƠNG 498: ĐÂY CHÍNH LÀ THIÊN ĐƯỜNG
Trương Tinh Vũ thấy Bạch Nguyệt đã cúp điện thoại, hỏi: "Rất nhanh thôi là có thể ăn cơm rồi, cô có muốn đi xuống tầng dưới không? Tối nay tôi và Thủ trưởng Lâm trở về, nhưng ở đây chỉ có cô và Lâm Thư Lam thì quá nguy hiểm, Thủ trưởng Lâm đã để lại một đội binh sĩ ở đây."
"Hai người cực khổ rồi, ừm, trong rừng rậm có sói và hổ báo, bảo bọn họ vào phòng quan sát, mái nhà là một nơi quan sát rất tốt, có mang theo lều vải với chăn gối không? Tuy nơi này ấm hơn trong đất liền, nhưng buổi tối cũng rất lạnh." Bạch Nguyệt nhắc nhở.
"Chúng tôi ở trong quân đội mà, không sợ khổ, cũng không sợ lạnh, khí lạnh sẽ giúp chúng tôi rèn luyện ý chí." Trương Tinh Vũ uyển chuyển nói.
"Chờ khi kẻ địch đến, người cũng đông cứng hết, quả thật rèn luyện được ý chí, những bọn tôi cũng phải chết theo luôn, ở đây có hai phòng trống, chia thành từng tổ bốn người thay phiên quan sát, những người khác ở trong phòng nghỉ ngơi đi, tôi trải đệm giúp bọn họ, còn chăn gối thì chỉ có thể chịu khó một chút vậy."
Trương Tinh Vũ thật thà gật đầu: "Nếu bà chủ là người cổ đại, vậy nhất định sẽ là một tướng quân tài giỏi, người có được lòng dân, sẽ có cả thiên hạ."
Khóe miệng Bạch Nguyệt giật giật. có chút thương cảm: "Đối với tôi, thiên hạ có ý nghĩa gì, giấc mộng của tôi, chẳng qua chỉ có anh ấy."
Trương Tinh Vũ biết người mà Bạch Nguyệt đang nói đến là Cố Lăng Kiệt, lo lắng nhìn cô: "Cô đừng đau lòng, người tốt có phúc, người như Thủ trưởng, nhất định sẽ được lên Thiên đường."
"Trước tiên đi xuống ăn cơm đã, gọi cả binh sĩ vào cùng ăn, để lại bốn người quan sát là được, nhớ kỹ chia phần của bốn người họ để riêng ra, đừng thiếu phần của họ."
"Vâng." Trương Tinh Vũ cúi người.
Bạch Nguyệt cười cười, nhóm người này đáng yêu quá, cũng khó trách Cố Lăng Kiệt lại giữ bọn họ lại, bảo vệ bọn họ.
Chóp mũi của cô có chút chua xót, không muốn để Trương Tinh Vũ nhìn thấy cảm xúc của mình, cô xoay người ra ngoài trước.
Lâm Thư Lam vẫn còn đang vội vàng trong phòng bếp.
Cô dùng một cái nồi để nấu cơm.
Những nồi khác dùng để nấu thức ăn.
Cô đã nấu xong một nồi lớn thịt hầm cải trắng, thịt nướng, cá kho tàu, nấm hương, rau xanh, bây giờ trong nồi đang nấu canh xương củ cải.
Nồi nấu rất lớn, đường kính khoảng 50cm.
"Thật có lỗi, để một mình cô nấu cơm, để tôi giúp cô canh lửa." Bạch Nguyệt ngượng ngùng nói.
"Không sao, trước đó Trương Tinh Vũ đã giúp tôi canh lửa, đây là món cuối cùng rồi, rất nhanh là có thể ăn cơm." Lâm Thư Lam khẽ cười nói.
"Cô thật sự là vừa xinh đẹp lại thông minh, võ thuật tốt, lại xinh đẹp, còn biết nấu ăn, ai cưới được cô nhất định sẽ rất hạnh phúc." Bạch Nguyệt khen ngợi.
Khuôn mặt Lâm Thư Lam đỏ ửng, nhìn về phía Trương Tinh Vũ.
"Tôi lại nghĩ ai cưới phải cô ấy thì thật xui xẻo, cô ấy hung dữ như vậy, mỗi ngày đánh ông xã một trận, ngày tháng trôi qua trong nước sôi lửa bỏng mà." Trương Tinh Vũ không đồng ý nói.
Lâm Thư Lam ném cho anh ta một cái liếc mắt: "Anh vẫn nên quan tâm bản thân thì hơn, bạn gái cũng không tìm được, còn muốn cười nhạo người khác bị bà xã đánh, cười chết người mà."
"Mỗi ngày bị đánh, tôi vẫn nên độc thân cả đời thì hơn." Trương Tĩnh Vũ cũng không khách khí đáp trả.
"Anh!" Lâm Thư Lam mím môi, suy nghĩ một chút, tức giận nói: "Anh đừng có ăn đồ tôi nấu."
Trương Tinh Vũ: "..."
"Ha ha, tôi chỉ đùa một chút thôi mà, trong mắt tôi, cô xinh đẹp nhất, dáng người đẹp, lại có thể bảo vệ gia đình, nâng cao giá trị vũ lực của gia đình, ai cưới được cô quả thật là may mắn ba đời." Trương Tinh Vũ sửa lời.
"Anh nói thật lòng?" Lâm Thư Lam đánh giá anh ta.
"Ha ha, còn thật hơn vàng, cô nấu cơm đi, tôi đi gọi mọi người tới ăn cơm." Trương Tinh Vũ nhanh chóng trốn khỏi phòng bếp.
Lâm Thư Lam tức giận nhét một thanh củi vào lò lửa.
Bạch Nguyệt rót một chén nước, nhìn về phía Lâm Thư Lam: "Cô thích Trương Tinh Vũ sao?"
"Ai thích anh ta chứ, không tim không phổi, cũng không đẹp trai." Lâm Thư Lam phiền chán nói.
"Trương Tinh Vũ rất thông minh, làm việc vô cùng cẩn thận, IQ cao, võ thuật tốt, tuổi còn trẻ, bộ dáng cũng không tệ, qua hai năm nữa, nhất định cậu ta sẽ có thành tích lớn, hơn nữa, cậu ta là người khiến người khác cảm thấy rất an tâm, nếu làm vợ của cậu ta nhất định sẽ rất hạnh phúc." Bạch Nguyệt nghiêm túc nói.
Lâm Thư Lam mím môi rũ mắt, không nói gì.
"Nếu thích cậu ta thì phải nói ra, hình như tôi từng nghe cậu ta nói chưa từng có bạn gái, cho nên, về mặt tình cảm sẽ chậm chạp một chút, hơn nữa, gần đây có quá nhiều chuyện cần làm, đương nhiên cậu ta sẽ không nghĩ tới phương diện này." Bạch Nguyệt đề nghị.
"Vậy, tối nay lại nói tiếp." Lâm Thư Lam cúi đầu.
Ánh lửa nhuộm lên khuôn mặt cô một màu đỏ rực.
Thanh xuân, ngây thơ, loại cảm giác này cũng rất tốt.
"Tôi đi dọn bàn, bọn họ chắc cũng sắp tới." Bạch Nguyệt nói, uống sạch nước trong cốc.
"Để tôi làm cho, bà chủ canh lửa giúp tôi là được, chờ tôi dọn bàn xong thì múc ra." Lâm Thư Lam nói.
"Được, đúng rồi, Trương Tinh Vũ nói Lâm Tiến sẽ để lại một đội người ở đây, một đội là bao nhiêu người?" Bạch Nguyệt thuận miệng hỏi.
"Một trăm người."
Bạch Nguyệt: "..."
"Cô nói Lâm Tiến để lại một trăm người ở đây???" Bạch Nguyệt kinh ngạc, cô cho rằng chỉ khoảng hai mươi người.
"Thủ trưởng Lâm rất quan tâm bà chủ, trên thực tế, Thủ trưởng Lâm xem bà chủ là chủ, sai đâu đánh đó, chúng tôi cũng vậy, cho nên, bà chủ, cô nhất định phải chú ý giữ gìn sức khỏe."
"Nếu thật sự là một trăm người, vậy chút đồ ăn này của cô chắc không đủ đâu?" Bạch Nguyệt lo lắng nói: "Trên thuyền của tôi còn có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, lát nữa để Trương Tinh Vũ mang lại đây."
"Bọn họ chia thành ba nhóm ăn cơm, tới lúc đó tôi lại nấu tiếp, đồ ăn không đủ thì bổ sung sau." Lâm Thư Lam giải thích.
"Trên thuyền của tôi có rất nhiều thịt heo rừng, còn có thịt khô tôi làm, thịt mặn nữa, tôi đi lấy, cô thêm đồ ăn cho họ, ngày mai còn phải ở lại đây một ngày mà." Bạch Nguyệt nói xong thì đứng dậy.
"Vậy nhờ phúc của bà chủ, chúng tôi có thể ăn đồ ăn dân dã rồi." Lâm Thư Lam cũng không từ chối nữa.
Bạch Nguyệt ra ngoài, gọi Trương Tinh Vũ tới, cùng nhau ra du thuyền lấy thịt đông lạnh.
"Trên đảo này có rất nhiều cua, loại thời tiết này vừa khéo là thời điểm ăn ngon nhất, sáng ngày mai anh có thể cử một ít binh sĩ đi dọc bờ cát bắt cua, chỉ một chốc là có thể bắt được cả một thùng, buổi trưa là có thể ăn cua rồi, tuy nước biển ở đây chưa bị ô nhiễm nhưng cũng phải nấu chín đã rồi mới ăn được." Trên đường về Bạch Nguyệt nói với Trương Tinh Vũ.
"Vâng, đến nơi này rồi tôi mới hiểu rõ, vì sao Thủ trưởng tình nguyện ở lại đây trải qua thế giới hai người với bà chủ cũng không muốn trở về quân khu, nơi này quả thật giống như Thiên đường vậy. Sau này tôi có bạn gái có thể dẫn cô ấy tới đây không?" Trương Tinh Vũ thật thà nói.
Bạch Nguyệt nở nụ cười: "Có bạn từ phương xa tới thì quá tốt rồi. Nếu các anh thích, có thể ở lại đây một, hai tháng. Tôi nói cho anh biết, trong rừng rậm còn có rất nhiều bất ngờ. Qùa tặng từ thiên nhiên là món quà quý giá nhất. Nơi này có rất nhiều măng, măng mùa xuân, măng mùa đông, còn có hạt dẻ vừa thơm vừa ngọt, trời nóng kết thành quả bưởi, lần trước Cố Lăng Kiệt còn mang về một loại quả nho nhỏ màu đỏ, vừa chua vừa ngọt, anh ấy nói là mơ rừng có thể ăn được, dinh dưỡng cao."