Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1121: Ăn Một Miếng Không Thể Béo Được​




CHƯƠNG 1121: ĂN MỘT MIẾNG KHÔNG THỂ BÉO ĐƯỢC
Một lát sau, Hạng Thịnh Duật ra ngoài: “Ba phút nữa là nước đầy, em tự đi vào tắm hay là cần anh bế em vào?”
Mục Uyển ngồi dậy, chân cô nhức mỏi, lưng cũng đau. Nếu như đã nhờ anh chuẩn bị nước, vậy thì chi bằng nhờ cho chót.
Mục Uyển: “Anh bế em vào.”
Hạng Thịnh Duật nghe vậy liền cười vui vẻ, anh đến bế Mục Uyển lên. Cô bám chặt lấy cổ anh ta vì sợ Hạng Thịnh Duật sẽ ném cô xuống đất.
“Em gầy quá, dạo gần đây ăn cũng nhiều mà?”
“Ăn một miếng không thể béo lên được, anh chưa nghe qua câu này sao?” Mục Uyển hỏi.
“Nếu ăn một miếng không béo được thì em ăn 100 miếng vào, chắc chắn sẽ béo lên. Hơn nữa cùng đừng nghĩ ngợi nhiều, dù trời có sập xuống thì cũng không sập lên đầu em đâu.” Hạng Thịnh Duật trêu chọc Mục Uyển.
Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
Hạng Thịnh Duật nhìn đồng hồ: “Đã đến lúc anh phải đi rồi, em cũng đừng tắm lâu quá, chỉ cần mười lăm phút là đủ.”
Mục Uyển gật đầu, nghĩ một lúc cô liền nói: “Hạng Thịnh Duật, lên đường bình an.”
Hạng Thịnh Duật mỉm cười, quỳ xuống hôn nhẹ lên trán Mục Uyển: “Sau khi quải quyết xong công chuyện anh sẽ trở về ngay.”
“Anh vẫn còn chưa nói với em là phải mua bao nhiêu bạc nữa.”
Hạng Thịnh Duật nói: “Trước mắt mỗi tháng em cứ nhập một lượng nhỏ, kí kết hợp đồng một năm, dầu mỏ cũng vậy. Sau một năm sẽ có rất nhiều thay đổi, đến lúc đó chúng ta sẽ bàn tiếp.”
“Được, em hiểu rồi.”
Hạng Thịnh Duật nhẹ nhàng xoa đầu Mục Uyển, hôn lên trán cô lần nữa rồi mới rời đi.
Sở Giản đứng ngoài cửa, sắc mặt anh ta có chút khó coi: “Chúng ta nên đi rồi thưa ngài, máy bay đã đang đợi rồi.”
“Được.” Hạng Thịnh Duật đáp một tiếng rồi quay lại nói với An Kỳ: “Bây giờ cô ấy đang ngâm mình, mười lăm phút nữa cô vào xem cô ấy. Nếu như cô ấy vẫn chưa ra ngoài thì cứ trực tiếp xách cô ấy lên.”
“Xách lên sao?” An Kỳ bối rối nhìn Lã Bá Vĩ.
Lã Bá Vĩ gật đầu.
Lúc này An Kỳ mới gật đầu nói: “Vâng thưa ngài”
Căn dặn xong xuôi Hạng Thịnh Duật mới rời khỏi khách sạn…
Hạng Thịnh Duật vừa đi thì có người đến đón Mục Uyển. Mục Uyển cũng không ngâm mình lâu, cô lau người rồi trang điểm nhạt. Trang điểm xong cũng đã bảy giờ. Cô mở cửa phòng rồi nói với nhân viên phục vụ đã đứng đợi sẵn bên ngoài: “Chúng ta đi thôi.”
“Vâng.”
Trên xe,
“Chuyện là tổng thống nước A có đến thăm hỏi, ông ấy muốn cùng dùng bữa, cô sẽ không bận tâm chứ?” Nhân viên phục vụ hỏi Mục Uyển đầy cẩn thận.
“Tôi có bận tâm. Tôi và tổng thống nước A trước đó là quan hệ gì, tôi nghĩ các anh biết rõ. Tôi cùng dùng cơm với anh ta, đại diện cho hai quốc gia, các anh thấy thích hợp sao?” Mục Uyển lạnh nhạt đáp.
“Xin lỗi, tôi đã bất cẩn. Tôi sẽ xắp xếp lại.” Nhân viên phục vụ đáp rồi gọi điện thoại đi.
Mục Uyển ngồi nhìn ra ngoài cửa kính, cô lại nghĩ tới lời nói ban nãy của Hình Thiên: “Là vì anh không thể giúp em trở thành phu nhân An Ninh nên em muốn chặn số anh sao?”
Trong mắt anh Mục Uyển là một người phụ nữ mạnh mẽ, vì thế cũng khó tránh khi anh so sánh cô với nữ thần trong lòng. So với việc phải quay trở lại tiếp tục chịu đựng, nhẫn nhịn ở chỗ Hình Thiên, thì thà rằng làm một người phụ nữ xấu xa còn hơn.
Nửa tiếng sau Mục Uyển đã đến nhà hàng.
Lý Tuấn Khanh thấy vậy liền chạy về phía cô. Đến nơi anh ta bị Lã Bá Vĩ và An Kỳ chặn lại.
Lý Tuấn Khanh dừng lại, nói: “Ngài ấy muốn gặp cô.”
“Anh ta muốn là việc của anh ta, tôi không muốn. Tôi đã nói rõ tất cả mọi chuyện rồi, sau này cũng không cần phải gặp lại nữa.” Mục Uyển từ chối.
“Đều là lỗi của tôi, cô muốn trách tôi như nào cũng được, nhưng mong cô đừng trách ngài ấy. Cô cũng biết rõ tình hình sức khỏe của cậu ấy, nếu cô còn như này thì e rằng cậu ấy sẽ không chịu đựng được.” Lý Tuấn Khanh cầu xin Mục Uyển.
Mục Uyển mím chặt môi. Trước đây khi còn ở nước Z, Hình Thiên đã đỡ đạn cho cô khiến cô vô cùng cảm động. Khoảng thời gian ấy dù có phải vì anh ấy làm bất cứ việc gì Mục Uyển cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng cho đến khi Hình Thiên đỡ rắn độc cắn cho Phó Hâm Ưu thì cô mới nhận ra rằng anh ấy không chỉ đối xử như vậy với một mình cô. Anh ta làm như vậy tất cả mọi người, thậm chí là với cả kẻ thù của cô. Vết đạn đó dường như cũng không thể hiện điều gì.
Đối với anh, đến việc làm người bạn đồng chí hướng cô cũng không phải, vậy thì là gì chứ? Dù gì đi nữa thì cô cũng không còn sức lực và tâm trí để đoán và chứng thực nữa. Chính vì hy vọng càng nhiều, thất vọng mới càng lớn.
“Sức khỏe của anh ấy không tốt thì người cần đi tìm là bác sĩ, chứ không phải tôi. Rất tiếc, tôi không giúp được gì.” Mục Uyển nói rồi kiên quyết đi thẳng về phía trước, đi thẳng vào phòng ăn của cô.
Mục Uyển căn dặn Lã Bá Vĩ và An Kỳ: “Hai người chông trừng ở bên ngoài, có một vài người tôi không muốn gặp.”
“Rõ.” Lã Bá Vĩ và An Kỳ đồng thanh đáp.
Mục Uyển cùng dùng cơm, nói chuyện với người của Bộ ngoại giao. Mỗi một quốc gia đều có văn hóa, phong tục tập quán rất riêng.
Hai tiếng sau thì bữa tiệc kết thúc.
“Tôi đưa cô về.” Nhân viên phục vụ nói.
“Không cần đâu. Cảm ơn sự tiếp đãi nồng hậu và chu đáo của các anh, mong sau này các anh sẽ ghe thăm nước M.” Mục Uyển đáp.
“Nhất định sẽ ghé thăm.”
Mục Uyển đi ra ngoài, đến thẳng chỗ Lã Bá Vĩ và An Kỳ: “Xin lỗi, tôi đã làm phiền hai người rồi. Tôi mời hai người đi ăn được chứ?”
An Kỳ liếc nhìn Lã Bá Vĩ. Lã Bã Vĩ không nói gì, anh ta đi trước để bấm thang máy. Khi thang máy vừa mở ra, bỗng nhiên có bốn người từ bên trong xông ra dùng súng điện dí vào người An Kỳ và Lã Bá Vĩ. Hai người họ mất hết sức lực, chưa kịp phản ứng gì thì đã bị một cây gậy đánh thẳng vào đầu, hai người đều đã bị khống chế.
Lúc này Lý Tuấn Khanh chạy tới, anh ta cúi đầu kính cẩn nói: “Thật xin lỗi phu nhân, hôm nay ngài ấy rất muộn gặp cô, nhất định sẽ không chiếm nhiều thời gian của cô. Lần này cậu ấy đặc biệt từ nước A qua đây là để được gặp cô một lần.”
Mục Uyển lạnh lùng đáp: “Đừng làm hại đến người của tôi.”
“Phu nhân yên tâm. Mời phu nhân đi theo tôi.” Lý Tuấn Khanh.
Mục Uyển quay lại nói với Lã Bá Vĩ và An Kỳ: “Hai người ở đây đợi tôi, một lát nữa tôi sẽ quay lại.”
Lã Bá Vĩ: “Xin lỗi cô.”
Mục Uyển chỉ mỉm cười. Cho dù Lã Bá Vĩ và An Kỳ có lợi hại hơn đi nữa thì họ cũng chỉ có hai người. Bất luận là người của Hạng Thịnh Duật hay Hình Thiên thì họ đều không đấu lại được. Cô sớm đã biết rằng thuê hai người họ là để làm những việc khác, chứ không phải để hi sinh một cách vô ích.
Mục Uyển theo Lý Tuấn Khanh đi gặp Hình Thiên. Hình Thiên ngồi trước bàn, sắc mặt trông rất khó coi, môi trắng bệch, trông rất yếu ớt.
Mục Uyển vẫn lạnh lùng, cô kéo ghế ngồi đối diện với Hình Thiên: “Anh đòi gặp tôi rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Anh đã nói những lời khó nghe với em là sai, cho anh xin lỗi.” Hình Thiên nhìn thẳng vào Mục Uyển nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK