Chương 729: Sau Này Em Sẽ Mang Theo Hy Vọng Mà Sống Sót
CHƯƠNG 729: SAU NÀY EM SẼ MANG THEO HY VỌNG MÀ SỐNG SÓT
"Có thể để bọn họ ở lại, tìm việc cho bọn họ làm là được, ví dụ như, tiếp tục nghiên cứu về đại não. Chứ không chỉ đơn giản là đại não của anh." Cố Lăng Kiệt đề nghị.
Bạch Nguyệt hiểu ra: "Sao em lại không nghĩ tới chuyện này chứ, đây là một chuyện tốt cho dân, có lẽ Hình Thiên sẽ đồng ý, bây giờ em lập tức nói với anh ấy, tránh ngày mai em lại quên mất, bây giờ em sinh Thủ Thủ, trí nhớ cũng không tốt như trước nữa."
"Ừ." Cố Lăng Kiệt lên tiếng, giữa đôi mắt chảy qua một chút u ám, nhưng mà Bạch Nguyệt không nhìn thấy. . . . . .
Cô gọi điện thoại cho Hình Thiên, điện thoại chỉ vang lên ba tiếng, Hình Thiên ở bên kia đã nhận điện thoại, dịu dàng nói: "Tiểu Nguyệt, sao vậy?"
"Là thế này, Cố Lăng Kiệt đã tỉnh lại, bác sĩ ở đây anh chuẩn bị làm thế nào?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Gần đây anh có khá nhiều chuyện, tạm thời vẫn chưa nghĩ kỹ nên sắp xếp bọn họ thế nào, em thấy sao?" Hình Thiên vừa xem tài liệu vừa nói.
"Là như thế này, những người này vốn là chuyên gia do anh tìm tới, có thể để bọn họ tiếp tục ở lại căn cứ nghiên cứu, nói không chừng sẽ có được thành tựu, giúp đỡ cho sự phát triển của y học.”
"Có thể, nhưng mà không cần gấp gáp, trước mắt nhiệm vụ của bọn họ vẫn là Lăng Kiệt, anh không hy vọng Lăng Kiệt sẽ xảy ra chuyện gì, anh mong cậu ấy sẽ khỏe mạnh sống với em đến già, cứ thế đi, yên tâm, tạm thời người của em bên kia sẽ không giải tán, vẫn có thể nuôi nổi bọn họ vài năm."
Ý của Hình Thiên cô hiểu, anh ấy quá bận, còn chuyện cô nói chỉ là một chuyện nhỏ không quan trọng thôi.
Cô không nên làm phiền anh: "Vậy anh làm việc của anh đi."
"Có chuyện gì liên lạc sau." Hình Thiên nói, sau đó cúp điện thoại.
Bạch Nguyệt liếc nhìn Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô chằm chằm, trên mặt không có cảm xúc gì, cực kỳ lạnh lùng.
"Hình Thiên nói tạm thời sẽ không giải tán những người này, nhưng là anh ấy quá bận, chuyện nghiên cứu trí nhớ sẽ nói sau, nhiệm vụ của bọn họ là chăm sóc anh, đảm bảo an toàn cho anh." Bạch Nguyệt giải thích với Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt không nói gì, nhìn thẳng về phía trước.
Bạch Nguyệt đẩy Cố Lăng Kiệt đến phòng chiếu cạnh thư viện, ở đây có thể xem phim điện ảnh, chỗ ngồi cũng là ghế sô pha.
Lúc cô đi chọn phim điện ảnh, Cố Lăng Kiệt đứng lên khỏi xe lăn ngồi xuống sô pha.
Bạch Nguyệt chọn một bộ phim nổi tiếng lúc anh hôn mê, tên là《 Phía Nam 》.
Cô đã từng xem bộ phim này rồi, chủ yếu nói về những năm sáu mươi, có người của thôn nọ ra khỏi miền núi đến thành phố lớn làm công, từng vất vả làm việc, sau này gặp phải nhiều bất hạnh, tàn khốc, có về quê làm ruộng, có ngồi tù, có nhiễm phải bệnh độc, có lập gia đình, còn từng lẫn lộn chơi gái lỡ thì ở chỗ ăn chơi như KTV, cũng có gây dựng sự nghiệp thành công.
Một bộ phim điện ảnh xưa cũ lại rất thực tế.
Trong đó có mấy tình tiết trái ngược nhau, Tiểu Hồng Hồng là người đẹp trong thôn, Tiểu Phương có vẻ ngoài rất bình thường, nhưng lại cần cù chịu khó, Tiểu Minh rất đẹp trai, là bạn trai của Tiểu Hồng, Tiểu Vương lớn lên xấu xí, cũng thích Tiểu Hồng.
Nhưng cuối cùng, Tiểu Hồng lại đi làm gái cho KTV, không chỉ bị nhiễm bệnh độc, còn thành gái lỡ thì, cô ta chướng mắt Tiểu Vương, Tiểu Vương lại là khách quen của cô ta.
Tiểu Phương muốn ở bên cạnh Tiểu Vương, nhưng vì biết chuyện của Tiểu Vương và Tiểu Hồng, cô ấy rời khỏi Tiểu Vương, gả cho đàn ông trong thành phố, sống một cuộc sống bình thường, ấm áp, cũng hạnh phúc.
Còn Tiểu Minh, sống những năm tháng vô ích, áp lực kinh tế, bị phản bội tình cảm, bóp méo cuộc sống vốn tốt đẹp, trở thành tội phạm lừa gạt.
Đây là một bộ phim nhựa rất có ý nghĩa, khiến con người phải suy nghĩ sâu xa.
Bạch Nguyệt tựa đầu vào vai Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt cũng nắm lấy tay cô.
Phim điện ảnh, một người xem thì thú vị, hai người xem là bầu không khí, chỉ cần yên tĩnh ở bên cạnh Cố Lăng Kiệt như vậy, cô lập tức cảm thấy trái tim mình trở nên yên bình, yên tĩnh, cũng rất thoải mái.
Phim điện ảnh chiếu một tiếng rưỡi, lúc hết phim cũng đã sắp mười giờ rồi.
Bạch Nguyệt nhìn về phía Cố Lăng Kiệt, Cố Lăng Kiệt cũng nhìn về phía cô, hai người nhìn nhau, đều không nói chuyện, có một loại cảm xúc kỳ diệu quấn quanh hai người.
Trong lòng cô cũng cảm thấy ngọt ngào, được anh nhìn như vậy, thật tốt, tốt đến mức, khiến cô quên đi tất cả bất hạnh và đau khổ, hoang mang và giày vò trước kia.
"Anh có biết em rất vui không?" Bạch Nguyệt cười như một đứa ngốc: "Em rất vui mừng, bên cạnh chúng ta có rất nhiều người quan tâm chúng ta, thế cho nên, em mới có thể đợi anh đến bây giờ."
Cố Lăng Kiệt sờ sờ đầu của cô, khoa tay múa chân làm một câu: "Xin lỗi."
Bạch Nguyệt lắc đầu, trong mắt che phủ sương mù: "Anh không có lỗi, con người, không thể đấu với ông trời, cũng không phải ai cũng đều vô địch, có lẽ, đây là những gì chúng ta phải trải qua trong cuộc sống, có rất nhiều chuyện không dễ dàng, người có mạnh mẽ hơn nữa cũng sẽ biến mất, trụ cột tinh thần cũng sẽ sụp đổ, cũng may em chưa từng từ bỏ, chỉ cần chúng ta kiên trì không dao động bước về phía trước, chắc chắn sẽ xuất hiện kỳ tích, có đúng không.
Bạch Nguyệt nói xong thì khóc lên.
Nghĩ đến cuộc sống không có anh sẽ rất khó khăn, mỗi ngày đều ở trong nước sôi lửa bỏng, trong lòng phải chịu đựng giày vò, có thể khiến tinh thần cả người đều sụp đổ, nghi ngờ bản thân, vì sao phải sống, rốt cuộc vì sao lại còn sống.
Có lẽ, bây giờ cô đã có đáp án rồi, chỉ khi còn sống, mới có kỳ tích, chỉ khi còn sống, mới có hy vọng.
"Cho dù có xảy ra chuyện gì, sau này em cũng sẽ không tự sát nữa,." Bạch Nguyệt hứa hẹn.
Cố Lăng Kiệt nâng lên nụ cười.
Khi nhìn thấy nụ cười của anh. Cô mới hiểu ra, thì ra cô còn sống, là vì anh mong muốn cô làm vậy.
Cô nhào vào lồng ngực Cố Lăng Kiệt: "Anh cũng vậy, nhất định phải sống, cho dù gặp phải khó khăn gì, chúng ta đều phải mạnh mẽ, lạc quan."
"Ừ." Cố Lăng Kiệt lên tiếng.
Cô tin, cô luôn biết, cho dù Cố Lăng Kiệt có làm chuyện gì, đều sẽ làm tốt hơn cô.
Cô ôm một lát, chợt nghĩ tới một chuyện: "Chúng ta đi tắm đi, hôm nay anh đổ rất nhiều mồ hôi."
Lúc đầu còn định sau khi ăn cơm tối sẽ đi tắm, không biết sao lại quên mất.
Cố Lăng Kiệt gật gật đầu.
"Trong phòng bệnh của anh có phòng tắm, bồn tắm còn rất lớn, lúc trước khi anh hôn mê, thỉnh thoảng em sẽ nhờ bọn họ giúp đỡ em ngâm anh trong bồn tắm, lưu thông máu, bình thường khoảng mười đến mười lăm phút." Bạch Nguyệt giải thích.
"Ừ." Vất vả rồi, những lời sau, anh sử dụng động tác tay, Bạch Nguyệt cũng đã hiểu.
"Chúng ta đi thôi, có lẽ bây giờ Thủ Thủ đang ngủ." Bạch Nguyệt đẩy Cố Lăng Kiệt trở về phòng bệnh.
Trong phòng không có ai, trên bàn có để lại một tờ giấy, là do bác sĩ viết: "Chị Bạch Nguyệt, bọn em đưa Thủ Thủ đi rồi, ngày mai gặp.
Bạch Nguyệt khẽ cong môi, bên cạnh cô có một đám người rất đáng yêu.
Cô tìm một bộ quần áo trong ngăn tủ cho Cố Lăng Kiệt, lải nhải nói: "Lúc trước quần áo của anh chỉ toàn là quần áo bệnh nhân, em thấy khó coi, cho nên đặc biệt bảo Hình Thiên đem quần áo của anh ở trong nhà đến, ngoài ra còn cho người làm mấy bộ 100% cotton cho anh, quần áo của anh và em là một bộ đó, Thủ Thủ cũng có nữa, hôm nào cả nhà chúng ta cùng mặc rồi ra ngoài chơi.
Cố Lăng Kiệt nhìn Bạch Nguyệt lấy quần áo ra.
Cô cầm quần áo đi về phía anh, khom người, ánh mắt nhìn thẳng vào anh: "Nhìn em như vậy, có phải rõ ràng hơn một chút hay không?"
Cố Lăng Kiệt cong môi. . . . . .