Chương 756: Nếu Anh Không Ở Đây
CHƯƠNG 756: NẾU ANH KHÔNG Ở ĐÂY
Bạch Nguyệt đang cắt miếng bít-tết, không phát hiện ra sự khác thường của anh ta, cô nhiệt tình giải thích: “Một là loại người không thể tự chăm sóc bản thân, không biết suy nghĩ, cần người khác giúp đưa ra quyết định, mặt khác lại là quyết định hoàn toàn buông xuôi, sống lại một cuộc đời mới. Mặc dù thôi miên có thể phong tỏa đi tiềm thức, nhưng muốn thành công còn phải phụ thuộc vào sự cố gắng của bệnh nhân, phải phối hợp với nhau.”
Trong mắt Black hiện lên nỗi buồn, anh ta hạ đôi mắt xuống, cũng cắt miếng bò bít-tết.
Bạch Nguyệt cảm thấy anh ta có tâm sự, nhưng nhìn anh ta không giống với một người dễ dàng tâm sự cùng người khác,vì vậy cô sẽ không hỏi.
Với tư cách là một bác sĩ, cô phải nghe nhiều tâm sự, và những buồn phiền của người khác. Cô lại tiếp tục cắt miếng bít-tết.
Không ai trong hai người họ lên tiếng, cho đến khi Bạch Nguyệt dùng xong bữa ăn. Bây giờ cô ăn rất nhiều, lúc trước đi gặp bác sĩ, bác sĩ bảo sức khỏe của cô rất yếu, đường huyết thấp, huyết áp cũng rất thấp.
Cô đã quên rất nhiều chuyện trước kia, có lẽ cũng đều là những chuyện không vui vẻ gì, vì vậy mới đem bản thân mình hành hạ đến không ra hình người.
Từ Trường An cho cô nghe một bản thu hình, nó được thu lại trước khi cô bị thôi miên.
Trước khi thôi miên, cô trông rất tiều tụy, trong mắt tràn ngập đau khổ, sa sút, tuyệt vọng giữa sự sống và cái chết.
Cô tự nhủ, nhất định không được nhớ đến quá khứ kia, hãy quên nó đi, sống một cuộc đời mới, mỉm cười nhìn lá rụng mây trôi, cảm nhận vẻ đẹp của một thế giới tuyệt đẹp. Trong lòng cô đã mơ hồ hiểu được, nghĩ về quá khứ tức là nhớ lại những đau khổ kia. Con người ai cũng có bản năng trốn tránh nỗi đau và theo đuổi hạnh phúc, cô cũng vậy.
“Black, có phải chúng ta nên đến trung tâm nghiên cứu?” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng hỏi.
"Cô đến trung tâm nghiên cứu làm gì? Ở đây, bọn họ đều nghiên cứu về cấu trúc não bộ." Black nhíu mày nhìn cô.
“Thật không dám giấu, trước kia tôi đã tự thôi miên chính mình, quên đi những việc không vui, nhưng thôi miên chỉ là tiềm thức mà thôi. Một khi tiềm thức được giải phóng, một số ký ức sẽ trở lại. Tôi muốn biết có biện pháp nào có thể xóa hoàn toàn những thứ tôi không muốn nhớ hay không?” Bạch Nguyệt chân thành nói.
Hốc mắt của Black hơi đỏ: "Nếu cô đi vì mục đích này, vậy không cần phải đến đó. Chẳng có biện pháp nào như thế cả, nếu có tôi sẽ báo cho cô biết.”
“Ừ.” Bạch Nguyệt không nghĩ mình lại bị từ chối thẳng thừng như vậy: “Nhưng tôi vẫn muốn đi xem thử, thật phiền phức.”
“Vậy đi thôi.” Black để lại hai trăm đô trên bàn. Bạch Nguyệt nhìn lướt qua mặt bàn, vẫn không có cảm xúc gì, để cho anh ta thanh toán. Dù sao lúc trước anh ta cũng tiêu của cô hết hơn một nghìn đô cho mấy món hải sản.
“Anh ăn rất nhanh.” Bạch Nguyệt ân cần nói.
"Không có khẩu vị." Black lạnh lùng nói. Bạch Nguyệt cảm thấy khó xử, cô vẫn nên im lặng thì hơn. Cô không thích ở chung cùng người đàn ông trầm mặc, ít nói này.
Black lên xe của mình, Bạch Nguyệt cũng lên xe của cô, đi theo phía sau anh đi qua cổng bảo vệ của trung tâm nghiên cứu. Black rời khỏi xe, đi về phía cửa, dùng tay làm một vài động tác ra hiệu cho bảo cô đi tới.
Bạch Nguyệt theo anh đến phòng an ninh của trung tâm nghiên cứu. Anh đưa cho cô một bộ quần áo bảo hộ chống nhiễm trùng, đeo găng tay và khẩu trang. Cô đi theo phía sau anh, quan sát mấy nghiên cứu sinh.
Bọn họ sử dụng tinh tinh để làm thí nghiệm, và những người hiến xác sau khi chết. Bất tri bất giác họ đã đến văn phòng của viện trưởng.
Black gõ cửa, anh ta nói với Bạch Nguyệt: “Đây là văn phòng của viện trưởng, cô muốn biết gì có thể hỏi ông ấy.”
Nói xong Black quay người rời đi, rất lạnh lùng. Anh và cô tiếp xúc với nhau là vì công việc, Bạch Nguyệt cũng không muốn cùng người này tiếp xúc nhiều, cô đẩy cửa đi vào.
“Xin chào, tôi là Bạch Nguyệt.” Bạch Nguyệt tự giới thiệu.
Viện trưởng khách khí đứng dậy: “Tôi biết rồi, tôi có nhận được thông báo. Tôi đã xem qua bài diễn văn của cô, rất tốt. Tôi cũng muốn tìm cơ hội để gặp cô.”
"Chuyên ngành của tôi còn kém xa ngài lắm, việc liên quan đến não bộ thì chỉ là lướt qua thôi. Tôi có một số thắc mắc, lấy căn bệnh trầm cảm làm ví dụ, khi một người bị trầm cảm họ sẽ cảm thấy không có hứng thú với những chuyện họ từng quan tâm, họ không muốn làm những việc trước đó đã từng làm, thậm chí còn xuất hiện triệu chứng nôn mửa, vì sao lại như vậy?”
Ngay khi Bạch Nguyệt gặp ông, cô đã hỏi han về những vấn đề chuyên môn.
“Đây cũng là lĩnh vực chúng tôi đang nghiên cứu. Trước khi bị trầm cảm, bệnh nhân thường bị mất ngủ, bi quan, thất vọng và cảm thấy rằng mỗi ngày trôi qua đều rất tồi tệ. Họ sẽ lạm dụng chất kích thích để cho người bệnh ngủ, thuốc tâm thần để xóa đi những suy nghĩ tiêu cực đó. Tuy nhiên, bất kể loại thuốc nào cũng chỉ có thể chữa được một vài triệu chứng không thể diệt cỏ tận gốc.”
"Khi nói về tâm thần học, nó thật sự rất thần kỳ. Lúc trước tôi có một bệnh nhân chỉ mới mười tuổi, con bé bị đau do rối loạn tâm thần, đó là nỗi đau thật sự, hôm nay cảm thấy đau đầu, ngày mai đau lòng, ngày mốt chân đau, bất cứ nơi nào muốn đau thì nó đau. Thực tế, bởi vì bố mẹ cô bé áp đặt chuyện học hành, làm cô bé sợ đến trường, sợ các kỳ thi. Những nỗi đau này thật sự tồn tại, vì sao lại như vậy?” Bạch Nguyệt bắt đầu hỏi câu thứ hai.
“Haha.” Viện trưởng xấu hổ cười trừ: “Quả thật, áp lực sẽ khiến con người ta phát sinh ra rất nhiều cảm xúc tiêu cực. Trước đây, chúng tôi đã làm thí nghiệm, u buồn, thương tâm, khổ sở, cơ thể sẽ sản sinh ra độc tố, phá hủy và làm tổn thương thần kinh, còn niềm vui, phấn khích sẽ tạo ra các chất hữu ích.”
“Những chất hữu ích này có thể nghiên cứu chiết xuất ra không?”
“Không thể. Loại thành phần này rất vi diệu, chúng tôi không thể chiết xuất ra. Nhưng tôi tin rằng khoa học hiện đại trong tương lai sẽ làm được.” Viện trưởng say sưa nói.
“Còn một điểm khác nữa, trước đây tôi đã từng làm một nghiên cứu. Lấy những học sinh tiểu học năm nhất và năm hai làm ví dụ, những đứa trẻ muốn học sẽ tập trung vào việc đọc sách, còn những đứa không muốn sẽ không nghe giáo viên dạy. Điều này cũng do tinh thần quyết định, chăm chú, chuyên tâm, vậy có một loại thuốc giúp bọn trẻ tập trung hay không?” Bạch Nguyệt tiếp tục hỏi.
“Khối tinh thần này thực tế giống với động lực điều khiển tâm trí. Tâm trí lại điều khiển các hoạt động khác, trái tim giống như một nguồn điện, những thứ khác được sử dụng để truyền tải năng lượng. Mà trung tâm của toàn bộ hoạt động lại là đại não. Thông qua môi trường bên ngoài, ngôn ngữ kích thích có thể làm thay đổi trạng thái tinh thần. Vì vậy, đại não là sự tồn tại vô cùng bí ẩn, trong đó có quá nhiều kiến thức cần chúng ta khám phá ra.” Viện trưởng nghiêm túc nói.
Bạch Nguyệt có một chút thất vọng: "Tôi có một ý tưởng, cũng là điều muốn hỏi, hiện tại các ông có thể lấy một phần ký ức của con người ra không?"
“Chúng tôi không thể phục hồi trí nhớ, nhưng không lâu trong tương lai, chúng tôi có thể tìm ra phương pháp gia tăng trí nhớ, nhưng cũng sẽ có rất nhiều tác dụng phụ.”
“Gia tăng trí nhớ? Ý ngài là gì?”
“Nghiên cứu cho thấy rằng, khi chúng ta nằm mơ, sẽ xuất hiện một loại sóng điện não. Chúng tôi đã có thể thông sóng điện não để khôi phục lại những hoạt cảnh trong giấc mơ. Thông qua điều này, chúng ta có thể chuyển đổi sóng điện não vào máy tính và trở thành một phần ký ức. Vấn đề là nếu làm không tốt sẽ khiến cho bộ máy ghi nhớ bị rối loạn, vì vậy mà chúng tôi chỉ có lý thuyết, nhưng thí nghiệm không được chấp thuận.” Viện trưởng giải thích.