Chương 860: Quần Chúng Hóng Chuyện – Lưu San
CHƯƠNG 860: QUẦN CHÚNG HÓNG CHUYỆN – LƯU SAN
Thẩm Diên Dũng đi đến đầu giường, Lưu San nhìn thấy bóng người, nhìn về hướng Thẩm Diên Dũng, ngồi dậy.
Thẩm Diên Dũng ngồi ở bên giường, nắm lấy tay Lưu San, không nói gì chỉ đeo nhẫn kim cương vào ngón áp út ở bàn tay trái của Lưu San.
Lưu San nhìn nhẫn đã được đeo trên tay mình.
Kim cương rất to, bên trong kim cương còn được khắc chữ L, cô nắm lấy tay anh, nhìn chiếc nhẫn kim cương của anh.
Kim cương ở chiếc nhẫn của anh được khắc chữ S.
Lưu San cười: “Cũng may là tôi không phải họ Mặc, nếu không sẽ khắc chữ M, thế thì tuyệt quá rồi, anh là S, em là M.”
Thẩm Diên Dũng chăm chú nhìn cô, khác với bình thường, trong mắt là sự dịu dàng như nước, đủ để có thể ôm cô vào lòng.
Lưu San quay người lại, anh sẽ không, muốn như vậy chứ.
Cô không muốn.
“Tôi hơi buồn ngủ, tắm một chút liền đi ngủ luôn.” Cô nói xong, ra khỏi giường, một mạch đi vào phòng tắm, muốn thay đồ tắm rửa, mở cửa ra, đột nhiên nghĩ ra gì đó bèn hỏi: “Thẩm Diên Dũng, quần áo của tôi vẫn ở căn nhà trước đó, anh có thể cho người tới lấy không?”
Thẩm Diên Dũng không nói, mở tủ ra, lấy ra một bộ đồ ngủ mới nguyên, đưa cho cô: “Những bộ trước đó anh vứt đi rồi, mua cho em vài bộ mới, ngày mai đưa em đi mua.”
Lưu San đưa tay ra nhận lấy bộ đồ: “Tôi có thể tự đi mua một mình không? Nếu như anh đi cùng, sẽ có cả đoàn người đi theo, sẽ dọa sợ chủ cửa hàng đấy.”
“Khu mua sắm là do anh mở, thời gian kinh doanh bình thường là 10h, chúng ta đi từ 8h là được.” Thẩm Diên Dũng mạnh mẽ nói.
Lưu San câm nín: “Anh giỏi.”
Cô đóng cửa, đi tắm, vì mất một cánh tay, cô tắm gần một tiếng mới xong.
Thẩm Diên Dũng đã tắm xong từ lâu, dựa nửa người vào thành giường, thưởng thức rượu vang, nhìn cô đi ra, anh đứng dậy, lấy một chiếc ly đưa cho cô: “Em nếm thử đi, loại rượu này lên men từ táo đỏ đấy.”
Lưu San nhận lấy chiếc ly Thẩm Diên Dũng đưa, nhấp một ngụm: “Rượu ngon, có chút ngọt, cũng có chút chua, không chát.”
Cô uống một hơi, liền uống hết sạch rượu trong ly.
“Muốn uống nữa không?” Thẩm Diên Dũng hỏi.
“Không uống nữa, buổi tối chuẩn bị đi ngủ uống một chút có thể làm đẹp da, uống nhiều thì sẽ gây hại cho dạ dày.” Lưu San nói rồi, bò lên giường, vào trong góc, nhắm mắt giả ngủ.
Thẩm Diên Dũng cũng uống hết rượu trong ly, leo lên giường.
Lưu San có thể cảm nhận được bên giường hơi nhún xuống, một luồng hơi ấm lại gần.
Thẩm Diên Dũng lắc người cô.
Lưu San muốn giả vờ ngủ, vẫn tiếp tục giả vờ ngủ.
Như này cũng không tỉnh thì quá giả dối rồi, cô mở mắt, nhìn anh.
Thẩm Diên Dũng hôn lên môi cô, Lưu San đưa tay chặn miệng anh lại, cười nói: “Tôi sắp đến kỳ kinh nguyệt rồi, bụng có chút khó chịu.”
“Đau không?” Thẩm Diên Dũng quan tâm hỏi, tay đặt lên bụng cô, nhẹ nhàng xoa.
Cô nói kinh nguyệt đến chỉ là một cái cớ, trước đó, kinh nguyệt của cô đã không đều rồi, có lúc một tháng đến hai lần, có lúc mấy tháng liền không có, bác sĩ nói, là do cô bị lạnh trong người.
Cô còn nhớ khi mới rời nước A không lâu, người của anh một tuần ba lần dìm cô xuống nước, mỗi lần kéo dài 4 tiếng đồng hồ, thời gian kéo dài, cơ thể của cô không khỏe, viêm khớp, thấp khớp, đau đầu triền miên, các loại bệnh khác nhau, bao gồm cả kinh nguyệt không đều.
Bàn tay của Thẩm Diên Dũng rất ấm áp, lực mát xa vừa phải, rất thoải mái.
Cô từ từ nhằm mắt, một lúc sau liền phát ra tiếng thở đều đặn.
Thẩm Diên Dũng nhìn cô thật sự ngủ rồi, cũng không buông tay, từ từ mát xa cho cô…
Sáng sớm, Lưu San nghe thấy tiếng chim hót bên ngoài cửa sổ, mở mắt ra thì thấy Thẩm Diên Dũng.
Thẩm Diên Dũng dậy sớm hơn cô, chống đầu nhìn cô, cũng không biết nhìn bao lâu rồi.
Lưu San tự thấy bản thân mình không phải nhan sắc mỹ miều, Thẩm Diên Dũng nhìn cô như vậy, luôn khiến cô nổi hết da gà: “Thương lượng một chút nhé, sau này đừng nhìn tôi như vậy, có được không?”
Thẩm Diên Dũng xoay người, rời giường trước cô: “Bây giờ mới hơn 6h, dậy đi, chạy bộ cùng với anh.”
“Cái gì? Chạy bộ?” Lưu San mặt xám xịt lại.
Bình thường cô ghét nhất là chạy bộ, lúc đầu Bạch Nguyệt hàng ngày đều chạy, cô thì thà ngủ còn hơn: “Tôi vẫn chưa tỉnh ngủ.”
Lưu San xoay người, quay lưng về phía Thẩm Diên Dũng, tiếp tục ngủ.
Thẩm Diên Dũng trực tiếp ôm cô dậy.
Lưu San kinh ngạc bắt lấy cánh tay anh: “Anh làm gì vậy.”
“Vận động có thể tăng tế bào sống của cơ thể, giúp cơ thể khỏe mạnh, tăng khả năng miễn dịch, sau này mỗi ngày đều phải chạy cùng nhau.” Thẩm Diên Dũng nói.
“Không phải chứ, tôi không muốn chạy bộ, tôi chỉ muốn nằm nghỉ thôi.” Lưu San kháng nghị.
Anh ôm Lưu San vào nhà vệ sinh: “Chạy không được thì có thể đi bộ, nếu như em cứ nằm đấy, não sẽ thiếu oxi, sẽ cảm thấy không có tinh thần, toàn thân không có sức lực, cái gì cũng lười.”
“Tôi cũng không muốn đi bộ, không phải 8h là đi khu mua sắm sao? Anh để tôi nằm 1 tiếng, ăn bữa sáng, cũng là vừa rồi.” Lưu San cãi lại.
Thẩm Diên Dũng thả cô xuống, chuẩn bị sẵn bàn chải và kem đánh răng, đưa cho cô: “Hôm nay ra ngoài đi bộ với anh một tiếng, sau này mỗi ngày sẽ tăng thêm, cơ thể em rất yếu.”
“Con người kiểu gì cũng có số, mệt mỏi thế làm gì, anh hàng ngày luyện tập sức khỏe, tôi ngày ngày nghỉ ngơi, có một ngày anh chết trước tôi, anh cảm thấy thiệt không?” Lưu San nhận lấy bàn chải, tùy ý đánh.
“Em nói thế là sai rồi, nếu không có tình huống đặc thù, anh chắc chắn chết sau em.” Anh đưa cốc nước đến miệng cô, Lưu San cũng không khách khí, cúi đầu uống rồi nhổ ra.
“Ai biết được, con người sống chết có số.” Cô thẳng thắn nói.
Sau khi đánh răng súc miệng, anh vẫn kiên trì kéo cô đi bộ.
Lưu San nhìn không được trợn mắt, biết là anh cưới cô sẽ không dễ dàng tha cho cô mà.
Cô mệt mỏi chạy theo phía sau anh, nhìn thấy Kim Nhã đi qua.
Lưu San nhìn thấy từ xa, cong khóe môi.
Có kịch hay để xem rồi, cô thà xem kịch cũng không muốn chạy bộ.
“Anh Thẩm.” Kim Nhã gọi lớn, trong thay cầm tấm thiệp màu đỏ đi qua.
Thẩm Diên Dũng dừng bước.
“Tiệc thôi nôi trăm ngày của con anh em, mời anh tới tham dự, đây là thiệp mời.” Kim Nhã nhẹ nhàng nói.
“Ừ.” Thẩm Diên Dũng đáp lại một tiếng, nhận thiệp mời của Kim Nhã.
Kim Nhã rất tự nhiên khoác tay Thẩm Diên Dũng, có chút tủi thân nói: “Anh Thẩm, hôm qua anh không tới tìm em.”
Thẩm Diên Dũng gỡ tay cô ta ra: “Kim Nhã, tôi nghĩ, tôi luôn xem cô là em gái.”
“Em gái? Anh xem em là em gái?” Kim Nhã không bình tĩnh nổi, mấy ngày nay Thẩm Diên Dũng đối xử với cô rất tốt, tốt đến mức cô ta tưởng mình đã là bạn gái của Thẩm Diên Dũng rồi.