Chương 1060: Đều Là Của Mình
CHƯƠNG 1060: ĐỀU LÀ CỦA MÌNH.
Hạng Thịnh Duật bất đắc dĩ nhìn cô: “Phản ứng của em có chút quá.”
Mục Uyển khiếp sợ nhìn anh ta, huyệt thái dương đột nhiên nảy lên, nhìn lại xung quanh, là phòng của cô trong dinh Tổng thống, nhưng tại sao Hạng Thịnh Duật ở đây?
Cô đang nằm mơ sao?
Cô nâng tay, nhéo một cái trên mặt Hạng Thịnh Duật.
“Đau.”
Cô trừng mắt nhìn Hạng Thịnh Duật, không thể tưởng tượng nổi: “Tại sao anh lại ở đây, đây là dinh Tổng Thống, làm sao anh vào được đây?”
Hạng Thịnh Duật nhếch khóe miệng, tà mị đứng lên, lại âm độc, khóa cô lại: “Đương nhiên là Hình Thiên cho tôi vào, nếu không làm sao tôi ở trong phòng em được?”
Mục Uyển không tin, xoay người, định mở cửa, liền bị Hạng Thịnh Duật ôm vào lòng: “Đùa em một chút thôi, tôi trèo cửa sổ vào.”
Mục Uyển trừng anh ta: “Đây là dinh Tổng thống, anh có phải bị điên không?”
“Em ở trong tay tôi, đương nhiên tôi có thể dễ dàng thoát thân, điên cái gì, nói sau đi, tôi đang ở trong kỳ nghỉ phép, tôi muốn đi đâu thì đi, ai cản được tôi.” Hạng Thịnh Duật cuồng vọng nói.
Mục Uyển có cảm giác muốn điên: “Anh làm sao có thể vào đây, ở đây canh phòng rất nghiêm ngặt?”
Hạng Thịnh Duật lạnh mặt, nhìn cô: “Em là đang lo lắng cho tôi hay là Hình Thiên?”
“Cho dù là lo lắng cho ai, tôi vẫn khuyên anh nên nhanh chóng rời khỏi đây, đây không phải là nơi anh có thể tới” Mục Uyển chính trực nói.
Hạng Thịnh Duật nheo mắt: “Tại sao đây lại không phải là nơi tôi có thể tới? Có chỗ nào tôi không thể tới? Chỉ cần tôi muốn, nơi này sẽ nhanh chóng bị đổi chủ, tôi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, ai cùng không cản được tôi.”
Mục Uyển không muốn tiếp tục nói chuyện với Hạng Thịnh Duật, hít một hơi:”Anh buông tôi ra trước, tôi lạnh.”
Hạng Thịnh Duật nhìn cô mặc quần áo đơn giản, cũng nới lỏng tay: “Ai bảo em chạy khỏi giường, cảm lạnh cũng không phải lỗi của tôi.”
Mục Uyển cầm áo nhung mặc vào, ngồi trên ghế sofa, nhìn Hạng Thịnh Duật.
Anh ta ngồi đối diện cô, để mặc cô nhìn.
“Khi nào đi?” Mục Uyển hỏi.
“Không muốn đi, tôi ngược lại muốn nhìn xem, ngày mai Hình Thiên nhìn thấy tôi ở trong phòng em sẽ có cảm xúc gì?”Hạng Thịnh Duật nhếch mép, chân phải vắt lên đùi chân trái, nhàn nhã lắc chân.
Mục Uyển cảm giác cạn lời.
Cô có thể chắc chắn, khi cô tắt máy, anh ta vẫn còn ở nước M.
Lúc còn chưa tỉnh ngủ, anh ta đã lẻn vào phòng cô, còn thần không biết quỷ không hay đi vào dinh Tổng thống sâm nghiêm.
Anh ta so với yêu quái còn đáng sợ hơn.
Chỉ cần anh ta mất hứng, liền khiến người khác càng mất hứng, hơn nữa, chuyện gì cũng là được.
Mục Uyển đứng dậy, từng bước về phía Hạng Thịnh Duật, với tay lên tay vịn ở hai bên cơ thể.
Hạng Thịnh Duật nhìn thẳng mắt cô, khóe miệng nâng lên, nhưng trong mắt hoàn toàn không có ý cười.
Anh ta như một vị quân vương, ngự tọa trên giang sơn, bạn chỉ như một ngón tay của anh ta, nhìn bạn, tìm cách cách khiến bạn chết để anh ta vui vẻ.
Mục Uyển bật cười một tiếng.
Hạng Thịnh Duật thu ngồi nụ cười, lạnh lẽo nhìn cô: “Em cười cái gì?”
“Hạng Thịnh Duật, anh chưa trưởng thành sao? Đượng đường là đại tướng nước M, là con cháu đắc ý nhất của Hạng gia, không làm việc lớn, lại ngồi máy bay hàng giờ, để chui vào địa bàn của người khác, lẻn vào phòng tôi, thật ngây thơ” Mục Uyển không khách khí nói.
Hạng Thịnh Duật ôm eo cô.
Dùng sức, cô chỉ có thể bất dắc dĩ nằm trong lòng anh , không thể động đậy.
“Tất cả đều trong lòng bàn tay tôi, còn sợ cái gì? Đời người nhiều đau khổ, ngẫu nhiên tìm chút vui thú cho bản thân thôi, tôi bây giờ rất hiếu kì, biểu cảm của Hình Thiên lúc này.”Hạng Thịnh Duật cúi đầu hôn lên môi Mục Uyển.
Mục Uyển quay đi: “Anh đã nghĩ kĩ, vị hôn thê của anh là Phó Hâm Ưu, nếu để Ninh Lan phu nhân biết anh phản bội con gái bà ấy, anh sẽ vĩnh viễn không thể nhận được sự ủng hộ của bà, không thể làm quốc vương nước M”
“Em có chắc chắn, Hình Thiên sẽ không vì lật đổ tôi, mà đẩy cả em xuống vực sâu?” Hạng Thịnh Duật hỏi ngược lại.
Mục Uyển dừng lại một chút, cô không biết mục đích của Hạng Thịnh Duật là gì, nhưng cô không hề muốn Hình Thiên thấy bản thân cùng Hạng Thịnh Duật ở đây.
“Làm thế nào anh mới đi?” Mục Uyển hỏi.
“Hôn tôi một cái?” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển cắn răng, hôn một cái trên môi anh.
Hạng Thịnh Duật không nhúc nhích, sâu kín nhìn cô, cũng không có ý định buông cô ra.
Mục Uyển nhăn mày: “Sao chưa đi?”
“Đi nhất định là đi, tôi coi thường nơi này, nhưng mà, cũng không phải lúc này.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển tức giận đánh lên vai anh.
Trên thế giới này có ai vô sỉ hơn anh ta không?
Ngược lại Hạng Thịnh Duật tâm trạng rất tốt, nắm tay cô: “Em lại hônmột cái nữa, tôi đi ngay.”
Mục Uyển hô hấp vững vàng, nhanh một chút, hôn anh ta một cái thôi.
Hạng Thịnh Duật đứng dậy, hai tay khoanh trước ngực, nhìn cô.
“Không phải nói đi ngay sao?” Mục Uyển thúc giục.
“Đi này, đi từ chỗ ghế sofa tới đây, đã đi mấy bước, em không thấy sao? Được rồi, tôi lại đi thêm mấy bước.” Hạng Thịnh Duật vừa nói vừa bước.
Mục Uyển tức đến đỏ mắt.
Cô không muốn nói chuyện với Hạng Thịnh Duật, ngồi trên giường, tức giận.
Hạng Thịnh Duật khiêu mi, đi về phía cô.
Mục Uyển xoay người, không muốn nhìn anh.
Hạng Thịnh Duật nằm thẳng cẳng trên giường, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: “Tôi vừa xuống máy bay, đã ngựa không ngừng vó chạy tới đây, còn trải qua một trận ám đấu, rất mệt mỏi, ngủ cùng tôi một lúc, tôi đảm bảo sẽ rời đi mà không bị Hình Thiên phát hiện.”
“Lời anh đáng tin sao?” Mục Uyển nghi hoặc.
“Đáng tin hơn một số người.” Hạng Thịnh Duật xác định nói, khóe miệng hơi nhếch lên, tay chống đầu nhìn cô.
Mục Uyển không còn cách nào khác, nằm bên cạnh anh: “Chị Lâm dậy rất sớm, tốt nhất là rời đi trước năm giờ.”
“Nếu bây giờ đang nghỉ ngơi, có lẽ năm giờ còn dậy được, nhưng nếu bây giờ tôi chưa nghỉ ngơi, thì năm giờ chắc chắn không dậy được.”Hạng Thịnh Duật nói
Người này, thật đáng hận.
Sau khi Mục Uyển tắt đèn, nằm xuống đưa lưng về phía anh ta, không nói gì.
Hạng Thịnh Duật xoay người, ôm cô vào lòng: “Tôi còn tưởng em sẽ rất thương tâm, nhưng hình như là không có một chút nào?”
Mục Uyển không nói lời nào.
Hạng Thịnh Duật chà xát eo cô.
Mục Uyển mím môi, vẫn không nói lời nào.
“Hóa ra, trước đây em ở dinh tổng thống, không chỉ phân phòng với Hình Thiên mà còn phân tầng với anh ta,thú vị, thú vị lắm.”Hạng Thịnh Duật cười nói, không biết đang suy nghĩ cái gì, tâm trạngchợt tốt chợt xấu:”Có vẻ không tệ.”
Mục Uyển không dám xác định.
Cô sợ Hạng Thịnh Duật ngủ quên, cầm điện thoại di động, mở máy.
Có tiếng chuông.
Hạng Thịnh Duật thò đầu nhìn, đều là của bản thân, trên mặt có chút khác thường, đều bị che dấu trong bóng tối…..