Chương 617: Tại Sao Nhất Định Phải Là Cô
CHƯƠNG 617: TẠI SAO NHẤT ĐỊNH PHẢI LÀ CÔ
Sau khi bọn họ xuống xe, trước tiên đăng ký rồi ghi chép, lĩnh mũ đội lên.
Lưu San tiến vào rừng sâu theo đội quân lớn, các chiến sĩ để cho cô cùng Thẩm Diên Dũng ở chính giữa, tốc độ chạy của bọn họ không chậm, Lưu San cố gắng hết sức đuổi theo.
Chạy nửa giờ cô đã thở hồng hộc, cho dù rèn luyện nửa năm thế nhưng thể lực của cô cũng không thể nào so được với những chiến sĩ kia.
Thẩm Diên Dũng quay đầu lại nhìn cô, sau đó ngồi xổm trước mặt của cô nói: "Lên đây."
Lưu San xua tay từ chối nói: "Anh sẽ không chịu nổi."
"Ngoại trừ tiên phong, những người khác thay phiên cõng quan chỉ huy, không được lãng phí thời gian trên đường an toàn." Thẩm Diên Dũng nghiêm túc nói.
Lưu San nhìn bộ dạng thật lòng kia của anh ta, cô cũng không dám từ chối, vội vàng leo lên của Thẩm Diên Dũng, đám người bọn họ vẫn là dùng tốc độ trước đó để chạy.
Tuy Thẩm Diên Dũng cõng cô chạy nhưng tốc độ không hề chậm lại.
Lưu San dựa trên lưng anh, trong lòng có loại cảm giác ấm áp, không nghĩ tới Thẩm Diên Dũng tự phụ còn có dáng vẻ dịu dàng của một người đàn ông, đúng là khiến cho cô nhìn anh ta với cặp mắt khác xưa.
Thẩm Diên Dũng cõng cô chạy mười phút, sau đó đổi người cõng cô. Cứ như vậy cõng mười phút lại sẽ đổi người khác cõng.
Mặc kệ đổi ai cũng đều đi theo phía sau Thẩm Diên Dũng.
"Tôi đã nghỉ ngơi nửa giờ rồi, có thể tự chạy nửa giờ, Thẩm Diên Dũng..." Lưu San không cẩn thận gọi tên của anh ta.
Thẩm Diên Dũng quay đầu lại nhìn cô, trong mắt có thêm một lớp sương lạnh lẽo: "Nơi này không có tên tuổi, chỉ có số hiệu thay thế, tôi là số bốn."
"Ồ." Lưu San cũng bị anh ta làm cho cô trở nên nghiêm túc mấy phần, tâm trạng của mình trong hoàn cảnh vô cùng sốt sắng này cũng thay đổi theo. Dù sao, những người chiến sĩ kia đún là đang cõng cô, bọn họ thật sự xem lần diễn tập này là một trận chiến thực sự.
"Số bốn, nếu dựa theo tốc độ bình thường, chúng ta lựa chọn một con đường, trong tình huống không lạc đường thì cần thời gian bao lâu chúng ta mới có thể thoát ra khỏi khu rừng rậm này?" Lưu San hỏi.
"Số một trả lời." Thẩm Diên Dũng ném vấn đề này cho những người khác, rõ ràng giống như anh ta cũng không biết.
"Nếu như với tốc độ bây giờ, không có kẻ địch ngăn cản, cũng không có xảy ra tình huống bất trắc gì thì chúng ta phải cần mười hai tiếng." Số một trả lời...
Lưu San: "..."
Cô trừng mắt với Thẩm Diên Dũng, là ai nói nếu như thuận lợi chỉ cần mấy tiếng?
Thuận lợi nhất cũng phải mất mười hai tiếng, mười hai tiếng là mấy tiếng chứ?
Nếu như cô biết mười hai tiếng chắc chắn đã không đến. Bây giờ thì hay rồi, cưỡi hổ khó xuống, cô muốn làm cho cái mũ trên đầu bốc khói...
Thẩm Diên Dũng nhìn ra ý nghĩ của cô vội giải thích nói: "Tôi cũng không rõ lắm."
"Anh không rõ mới là lạ, tôi là trúng tà của anh mà. Anh hãy đợi đấy." Lưu San cạn lời, hạ thấp giọng cảnh cáo nói.
Thẩm Diên Dũng dắt tay cô chạy về phía trước.
Lưu San không thoải mái, rút tay mình ra khỏi tay của Thẩm Thiên Dũng.
Trong mắt Thẩm Thiên Dũng xẹt qua ánh sáng sắc bén, cảnh giác đến lạnh lùng nói: "Nằm sấp xuống."
Tất cả mọi người nhanh chóng nằm sấp xuống, trong thời gian một giây đã tìm được vị trí ẩn nấp của từng người.
Đầu tiên Lưu San hơi dừng lại, nhưng vừa nghĩ tới phải chờ tới mười hai tiếng nữa cô đã muốn bại lộ để cho phe địch tiêu diệt mình cho rồi. Thế nên cô từ từ ngồi xổm xuống.
Thẩm Diên Dũng nhìn ra mục đích của cô, lấy mũ của cô xuống đội lên đầu mình, sau đó lại vứt mũ của anh ta cho Khang Thành đi theo trong kế hoạch của bọn họ. Tuy Khang Thành không biết tại sao nhưng vẫn là lấy mũ của mình đưa cho Lưu San.
Lưu San: "..."
Cô càng nghĩ càng tức giận, Thẩm Diên Dũng cố ý bắt nạt cô.
Cô nhìn thấy những người khác chỉ lo tìm chỗ ẩn nấp, không ai nhìn về phía cô, thế là cô há mồm cắn mạnh vào vai của Thẩm Diên Dũng.
Thẩm Diên Dũng bị đau, xoay người đặt cô dưới thân che miệng cô lại.
Lưu San liền cắn thịt trong lòng bàn tay anh ta. Thẩm Diên Dũng buông cô ra, trong bàn tay đã có mấy dấu răng. Anh nhìn cô vẻ bất đắc dĩ.
Lưu San người phụ nữ này trong tình huống bình thường, hễ tức giận là kích động. Chờ đến khi cảm giác kích này động biến mất cô cũng sẽ không tức nữa. Cô nắm tay anh nhìn xem, trong lòng bàn tay có dấu răng của cô bất chợt trong lòng cô hơi đau lòng vô cớ.
Cô hôn lên lòng bàn tay của anh, Thẩm Diên Dũng cong khóe miệng, sờ mặt cô, lần cãi vã này xem như kết thúc.
Một phút sau Lưu San nghe thấy tiếng người đạp trên lá cây khô sột soạt, tốc độ rất nhanh.
Các chiến sĩ nhìn về phía Lưu San, ý như muốn hỏi cô là khai chiến hay là để cho bọn họ đi qua.
Nếu như khai chiến sẽ tiêu hao binh lực của bọn họ, cũng sẽ để cho bọn người phía sau tiến lên, bọn họ sẽ trở thành ngư ông đắc lợi.
Thế nhưng nếu như không khai chiến sẽ để cho người khác chiếm được địa vị có lợi, bọn họ sẽ tụt lại phía sau, ngược lại sẽ không có lợi.
Thẩm Diên Dũng cũng đang do dự anh giơ tay lên, chuẩn bị ra lệnh nổ súng.
Lưu San giật bắn người đứng lên, hô to: "Này, các người chờ một chút."
Mấy người đi đường của tổ A nghe thấy có người nói chuyện, bị dọa sợ tất cả quay đầu nhìn về phía cô.
Đừng nói mười người của tổ A, ngay cả người của tổ Lưu San cũng khiếp sợ nhìn Lưu San. Một mình Lưu San bại lộ không phải đồng nghĩa với việc báo cho người khác biết người của bọn họ đều ở xung quanh đây sao?
Lưu San lấy mũ xuống ôm vào lòng, cười hì hì nói: "Là như vậy, có năm tổ có thể nhận được tất cả lá cờ vậy thì chúng ta hãy liên minh với nhau đi! Kẻ mạnh bắt tay với nhau chắc chắc có thể tiến vào top ba. Nếu như không liên minh tôi cũng có thể báo cho các người biết, các người đã lọt vào vòng vây của chúng tôi rồi. Tôi đổi mũ tổng thống của tôi với mũ của quan chỉ huy các anh. Tốt nhất các anh suy nghĩ nhanh một chút, một lát nữa sẽ có người vượt lên rồi."
Thẩm Diên Dũng: "..."
Anh đúng là không nghĩ tới Lưu San sẽ đưa ra đề nghị liên minh, cô cũng chẳng thèm bàn bạc với bọn họ.
Có điều bây giờ nghĩ lại, liên minh có thể là cách tốt nhất, hai mươi người chọi lại mười người, phần thắng càng nhiều hơn.
Thẩm Diên Dũng cũng đứng lên, anh nhìn thấy máy bay giám sát không người lái trên đỉnh đầu của bọn họ.
Người của tổ A liếc mắt nhìn nhau, cũng không suy nghĩ quá lâu: "Được, chúng ta liên minh."
Lưu San đưa mũ trên đầu của Thẩm Diên Dũng ra, quan chỉ huy của tổ A cũng cung kính đưa mũ cho Thẩm Diên Dũng.
Thẩm Diên Dũng liếc mắt nhìn Lưu San.
Lưu San cười híp mắt, trên đầu Thẩm Diên Dũng là mũ của cô, còn mũ của Thẩm Diên Dũng là Khang Thành đang đội đấy.
Dù sao hi sinh một mình cô cũng chẳng sao, như vậy có thể sớm kết chuyện này một chút.
Thẩm Diên Dũng im lặng, không vạch trần cô, Khang Thành lại càng không rồi. Bây giờ thứ anh ta nhìn chằm chằm chính là cái mũ của ngài tổng thống đấy. Chắc chắn anh ta phải cẩn thận từng li từng tí mới được.
Tổ A lấy bản đồ ra nói: "Chúng tôi chuẩn bị chạy đến nơi này cài bẫy trước."
Lưu San vừa kinh ngạc vừa vui mừng lấy bản đồ ra: "Chúng tôi cũng dự định gài bẫy giống các người, đi thôi, mau đi thôi."
Thẩm Diên Dũng: "..."
Lưu San là quan chỉ huy, bọn họ đều nghe Lưu San. Thế nhưng bọn họ cảm thấy sự quyết đoán của Lưu San còn mạnh hơn bọn họ, được cô chỉ huy luôn có cảm giác an tâm, tuy rằng thể lực của cô không tốt lắm.
Tất cả bọn họ cùng liều mạng chạy về phía trước, Lưu San mới chạy hơn hai mươi phút đã chạy không nổi nữa. Thẩm Diên Dũng không nói lời nào, ngồi xổm trước mặt Lưu San.
Lưu San thoải mái nằm sấp trên lưng Thẩm Diên Dũng, cứ mười phút đổi một người, mười phút đổi một người, vào phút thứ ba mươi mấy cô nghe được một tiếng phịch, tất cả mọi người đều nằm sấp xuống, Thẩm Diên Dũng mang theo Lưu San lăn vòng, lăn đến phía sau một gốc cây lớn.