Chương 1050: Cái Cô Muốn, Không Phải Là Đồng Cảm Và Âm Mưu
CHƯƠNG 1050: CÁI CÔ MUỐN, KHÔNG PHẢI LÀ ĐỒNG CẢM VÀ ÂM MƯU
Trong túi có mấy miếng bánh mì, một túi thịt bò khô lớn, nước, súng săn, dao nhỏ, đèn pin, túi plastic, còn có một bình muối nhỏ.
Cô ném một miếng bánh mì cho Hắc Muội: "Ăn cái này, vừa ăn vừa đi, có lẽ trong túi em cũng có những thứ này, bên trong còn có thịt bò khô nữa."
"Vâng vâng, cảm ơn bà chủ." Hắc Muội không khách sáo ăn ngay, dù sao cũng là thời kỳ trưởng thành, lúc cơ thể phát triển, sức ăn cũng lớn.
Mục Uyển đi vào trong núi, ngoài Hắc Muội ra, hai thuộc hạ của Sở Giản cũng đi vào theo.
Chẳng mấy chốc Hắc Muội đã tiêu diệt bánh mì xong, nói với Mục Uyển:"Bà chủ, em thích săn thú nhất, em đi trước dẫn đường cho."
"Ừm, còn hái thêm chút rau dại nữa, có lẽ mùa này sẽ có rất nhiều rau dại, cũng sẽ có măng, nhớ để ý nhé."
"Vâng ạ."
Bọn họ đi vào bên trong hơn nửa giờ, Mục Uyển phát hiện rất nhiều cây tề thái ở trong rừng, sau khi làm ba cái bẫy ở gần đó, cô ngồi xổm xuống đất lựa cây tề thái.
Hắc Muội giúp đỡ.
Hai thuộc hạ của Sở Giản mặt không thay đổi đứng đó.
"Mấy người không giúp đỡ sao?" Mục Uyển hỏi.
Lái xe lúc trước mặt không chút thay đổi nói: “Chúng tôi chỉ phụ trách sự an toàn của cô, những chuyện khác không liên quan đến chúng tôi.
Mục Uyển: ". . ."
Cô hái rau dại ba tiếng, hái được rất nhiều, có cây tề thái, hành núi, mầm cỏ ngải, silene conoidea*, cỏ lá gai.
*thực vật có hoa thuộc họ cẩm chướng
Lúc đi kiểm tra bẫy, có hai cái bẫy trống không, trong một cái trong đó có một con gà rừng.
Hắc Muội xách gà rừng lên: "Tối nay có canh gà rồi, thật tuyệt."
Mục Uyển nhìn điện thoại, sắp ba giờ rưỡi: "Đường chúng ta đi không ngắn, bây giờ phải về rồi."
Hắc Muội vẫn chưa chơi đã: "Bà chủ, chị về trước đi, em đi rất nhanh, hơn nữa, vóc người nhỏ, rất dễ ẩn trốn, em lại đi tìm thử vài chỗ nữa, nói không chừng em còn có thể bắt được gì đó đấy."
"Một mình em, tôi lo lắng." Mục Uyển nói.
"Em có súng săn mà, còn có võ, biết leo cây, còn có kinh nghiêm thực chiến nữa, em rất tự tin, hơn nữa, em chỉ tìm thêm một giờ thôi, chắc chắn sẽ trở về trước khi trời tối.
Mục Uyển nhìn về phía người xách rương, nói:"Anh đi theo Hắc Muội, bảo vệ em ấy."
Người xách rương vẻ mặt ngượng ngịu: "Tôi chỉ là một bác sĩ, tôi còn cần người khác bảo vệ nữa ấy."
Mục Uyển: ". . ."
Cô nhìn về phía người đàn ông còn lại, vẫn chưa có nói chuyện, người đàn ông kia đã mở miệng nói: "Tôi nghe lệnh đến bảo vệ bà chủ, Hắc Muội cũng là người bảo vệ bà chủ, bây giờ thiếu một Hắc Muội, hoặc là đi cùng nhau, hoặc là. . . "
Người đàn ông nhìn về phía Hắc Muội: "Cô bắt kịp chút tôi nhanh chút, một mình tôi bảo vệ hai người rất mệt."
"Biết rồi, nếu có nguy hiểm, anh lập tức bắn lên trời ba phát súng, tôi lập tức chạy về giúp đỡ mọi người." Hắc Muội hứa hẹn, ném gà rừng cho bác sĩ.
Cô ấy không đợi Mục Uyển cho phép, đã chạy vụt đi rồi.
Mục Uyển bất đắc dĩ, dù sao Hắc Muội còn nhỏ tuổi, ra ngoài, giống như chim nhỏ bay cao vậy.
Cô đi về, cố hết sức bước nhanh hơn, đi một giờ đồng hồ mới về đến chỗ nhà tiền chế.
Sở Giản đi tới, ngăn ở trước mặt cô, sắc mặt càng không tốt hơn, nói: "Ngày mai cô về nước?"
"Sao vậy?"
"Ông chủ đối xử tốt với cô như vậy, bị bệnh còn ra ngoài với cô, truyền nước cả buổi chiều, cô không chăm sóc ngài ấy, còn muốn chạy đi tìm chồng trước của mình, cô còn chút lương tâm nào không vậy?" Sở Giản mắng.
Mục Uyển bình tĩnh nhìn Sở Giản: "Sở Giản, anh có lập trường của anh, tôi cũng có lập trường của tôi, anh đau lòng vì Hạng Thịnh Duật đến mắng tôi, tôi không trách anh, nhưng cho dù anh mắng rồi, cũng không thể tìm được đáp án từ chỗ tôi, người vốn là ích kỷ, vì những gì mình muốn mà có thể xem nhẹ những chuyện khác, tránh ra, tôi muốn đi nấu cơm."
"Lần này về nước cô sẽ hối hận." Sở Giản cảnh cáo.
Mục Uyển cong cong miệng:"Con người của tôi làm việc trước giờ không hối hận, đúng rồi, phòng bếp ở đâu."
"Hừ." Sở Giản phát ra một tiếng rất lớn, giống như sợ Mục Uyển không nghe thấy vậy.
Anh ta đi về phía trước, dẫn Mục Uyển đến một căn phòng sát bên cạnh.
Mục Uyển thấy cửa phòng treo rất nhiều thịt đã xử lý, có thỏ này, gà này, lợn rừng này, cá này, thịt nhìn qua rất tươi.
Cô nhìn về phía Sở Giản, hỏi: "Thịt này ở đâu ra vậy?"
"Ở đâu ra, đương nhiên là săn được trên núi rồi, dựa vào cô, có thể ăn no được sao?" Sở Giản mỉa mai nói.
Mục Uyển nhíu mày: “Các người cũng đi lên núi săn?"
"Nếu không thì sao? Trong phòng có rất nhiều rau dại đã xử lý, cô vào xem đi." Sở Giản nhìn giờ trên đồng hồ: “Làm nhanh đi, bây giờ trời đã sớm tối, ông chủ cũng đói rồi."
"Nhiều thịt như vậy, có lẽ nấu không hết được, các người không ăn sao?"
"Còn rất nhiều, ngoài ra, ông chủ nói buổi tối sẽ nướng với cô, cô xử lý thịt, cá, nấm và các thứ này đi, bên trong cũng có gia vị nữa, còn cần cái gì thì gọi điện cho tôi, tôi nhìn thấy cô không thấy vui vẻ chút nào, cơm của cô cũng phiền muốn chết.” Sở Giản nói xong lại hừ một tiếng, xoay người, kiêu ngạo rời khỏi.
Mục Uyển đẩy cửa ra, quả nhiên, bên trong có rất nhiều rau dại đã rửa sạch, còn có mì này, bột này, gạo, các loại gia vị linh tinh.
Cô suy nghĩ một chút, bắt đầu nấu cơm.
Một giờ trôi qua, hai giờ trôi qua, cô cũng nấu cơm tối xong, trời đã tối từ lâu rồi, vẫn chưa thấy Hắc Muội về.
Mục Uyển trở nên lo lắng, gọi điện thoại cho Hắc Muội.
Điện thoại không gọi được, cô càng lo lắng hơn.
"Nấu cơm xong chưa? Đợi ăn cơm của cô cũng sắp chết đói rồi.” Sở Giản không vui nói.
"Đã nấu xong rồi, có thể ăn, anh bảo người mang ra ngoài đi, Hắc Muội đâu, anh nhìn thấy Hắc Muội không?" Mục Uyển hỏi.
"Giúp việc kia của cô đen như vậy, hòa vào trong bóng đêm, ai mà nhìn thấy." Sở Giản không tốt bụng nói.
"Tôi hỏi nghiêm túc đấy, bây giờ cô ấy vẫn chưa trở về." Mục Uyển lo lắng nói, vẻ mặt rất nghiêm túc, còn rất chân thành.
Sở Giản liếc mắt xem thường: "Nửa giờ trước cô ta đã về rồi, xách hai con gà rừng về, đúng lúc đuổi kịp thời gian ăn cơm của bọn tôi, ăn còn nhiều hơn cả bọn tôi nữa, bây giờ đã đi tắm rồi."
Mục Uyển: ". . ."
"Anh nhìn thấy coo ấy về rồi, đáng lẽ phải dẫn cô ấy đến tìm tôi trước chứ." Mục Uyển quở trách nói.
"Ây da trời ơi, tôi đã muốn dẫn cô ta đi tìm cô trước rồi, nhưng cô ta cứ muốn ăn trước, không nói với cô nữa, ông chủ cũng đói rồi." Sở Giản nhìn vào trong.
Hai loại rau dại trộn, thịt viên tề thái, thịt lợn rừng kho tàu, cơm thỏ hầm dầu, canh gà hầm nấm, cá chưng hành rừng.
Sở Giản liếm liếm môi: "Làm cũng phong phú đó chứ."
"Nhiều như vậy, chúng tôi ăn không hết, nếu các người vẫn chưa ăn no, có thể ăn bữa thứ hai." Mục Uyển nói.
"Cần cô nói sao." Sở Giản lại cho Mục Uyển một ánh mắt xem thường, gọi người tới, đưa đồ ăn đến cho Hạng Thịnh Duật ở phòng bên cạnh.
Mục Uyển đi tắm trước, trên người đều là mồ hôi dính dính, không thoải mái.
Lúc cô đến phòng của Hạng Thịnh Duật bên cạnh, Hạng Thịnh Duật đã ở đó rồi, đang ăn thịt viên tề thái, đầu không hề nâng lên, tâm trạng có chút nặng nề, dường như đã xảy ra chuyện gì đó.