Chương 1356: Tôi Đại Diện.
CHƯƠNG 1356: TÔI ĐẠI DIỆN.
“Ừ, tôi biết rồi.” Hoa Cẩm Vinh nói xong liền cup điện thoại,
Mục Uyển vừa đi vừa gọi điện thoại cho phu nhân Lan Ninh: “Hoa Cẩm Vinh đồng ý công khai rồi, Hoa Quán Lâm phái phóng viên đến, bây giờ tôi phải đi mở cuộc họp báo.”
Lúc Mục Uyển đang nói chuyện lại nhìn thấy có người gọi đến, là Hạng Thịnh Duật, trực tiếp ngắt điện thoại của phu nhân Lan Ninh, nhận điện thoại của Hạng Thịnh Duật.
“Chuẩn bị mở buổi họp báo.” Hạng Thịnh Duật cười nói: “Vậy sao có thể thiếu phóng viên của anh được.”
“Yên tâm đi, những phóng viên kia em có thể xử lý được, Hoa Cẩm Vinh đã đồng ý công khai rồi.” Mục Uyển nói.
“Chuyện này đã không phải là chuyện ông ta có đồng ý hay không mà là chuyện ông ta bắt buộc phải làm, người của anh đến chơi một chút, hahaha, em làm chuyện của em.” Giọng nói của Hạng Thịnh Duật mang theo sự lười biếng.
“Em biết rồi, vậy em đi đây.”
“Đi đi.” Hạng Thịnh Duật nói xong liền cup điện thoại.
Anh không thích người khác ức hiếp người phụ nữ của anh.
Mục Uyển đi đến phòng hội nghị, những người kia thận trọng, dè dặt.
Cô cũng phát hiện, số người trong phòng hội nghị nhiều hơn rất nhiều, thậm chí, số người phải nhiều gấp ba lần lúc trước.
“Các bạn có câu hỏi gì, bây giờ có thể hỏi.” Mục Uyển nói.
Trong căn phòng, lặng ngắt như tờ, một giây sao mới có ba mươi mấy người giơ tay.
Mục Uyển chỉ một cô gái trong số đo.
Cô gái này, có lẽ không phải là người trong nhóm người lúc trước.
Người kia hỏi: “Trước đây tôi xem tin tức, mâu thuẫn giữa cô và phu nhân Lan Ninh rất lớn, thậm chí còn theo chiều hướng một mất một còn, tôi muốn hỏi, lúc trước cô có biết mối quan hệ giữa cô và phu nhân Lan Ninh là quan hệ mẹ con không?”
“Đầu tiên, mâu thuẫn giữa tôi và bà ấy không phải là vì hận thù cá nhân mà chỉ là có một số ý kiến chính trị không thống nhất với nhau, tôi muốn giảm giá dầu, bà ấy nghĩ rằng việc giảm già dầu sẽ có ảnh hưởng nhất định đến quan hệ hữu nghị lúc trước, không muốn điều này xảy ra, còn tôi lại cảm thấy tôi chắc chắn làm được chuyện này, nên mọi người đã có tranh chấp, có đánh cược.” Mục Uyển trả lời, dừng lại một chút: “Còn các bạn tò mò về quan hệ mẹ con….”
“Nói thật, tối qua tôi cũng mới biết, bọn họ cũng vậy, về khía cạnh này tôi cảm thấy liên quan đến vấn đề cá nhân của họ, bọn họ trực tiếp đứng ra giải thích sẽ tốt hơn, tôi tin, các bạn cũng muốn biết sự thật.” Mục Uyển bình tĩnh trả lời.
Lại có một nhóm phóng viên khác giơ tay.
Mục Uyển chỉ vào một người trong số họ.
“Cô đã là con gái ruột của bọn họ, cô sẽ nhận bọn họ chứ? Dù sao mâu thuẫn trước đây của mấy người lớn như vậy, đến mức người người đều biết.” Phóng viên hỏi.
“Tôi nói lại một lần nữa, mâu thuẫn chỉ nhắm vào công việc, trong mối quan hệ cá nhân không có tư thù, về việc nhận hay không nhận, tôi cảm thấy tôi cần phải có thời gian để suy nghĩ, dù sao tin tức này quá sốc, tôi cần phải tiêu hóa nó, tôi cũng rất tò mò, chuyện này tối qua tôi cũng mới biết, sao các bạn biết được? Sáng sớm đã đến hỏi tôi.” Mục Uyển hỏi.
“Cái này….” Phóng viên kia không trả lời, nhìn những phóng viên khác.
Mục Uyển khẽ cười: “Thực ra tôi cảm thấy, bởi vì chuyện gia đình mà dẫn đến lãng phí tài nguyên rất không tốt, tôi hi vọng mọi người có thể tập trung vào vấn đề dân sinh, tập trung vào vấn đề làm thế nào để gia đình nhỏ , gia đình lớn của mình tạo nên nhiều điều tốt đẹp hơn, các bạn cảm thấy thế nào?”
Mục Uyển nói xong câu này, những người kia ngay lập tức không biết hỏi cái gì, mục đích là khiến Mục Uyển khó xử. Nhưng, cô đã trực tiếp thừa nhận, rất thẳng thắn và tự tin, không có một chút thiếu tự tin nào.
Bọn họ cho rằng cô sẽ chột dạ, sau đó dựa trên sự chột dạ của cô viết ra rất nhiều bài báo, rất nhiều suy đoán nói rõ nguyên nhân và lý do, tiếp tục đào bới tin tức, sau đó đưa chuyện Mục Uyển dụ dỗ chú út trước đây ra, các loại bôi nhọ từng cái từng cái được đưa lên.
Nhưng hình như bọn họ làm nhiều kế hoạch như vậy, lại bị một câu của Mục Uyển làm cho tan rã.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Có mấy phóng viên giơ tay.
Mục Uyển lướt qua một vòng, chỉ vào một cô gái.
Cô gái này đứng lên, hỏi Mục Uyển: “Lần trước lúc nước ta ký thỏa thuận với nước SHL, trong đoạn ghi âm đầu tiên phu nhân Lan Ninh đã phủ nhận giọng nói của mình, cô nghĩ gì về điều này?”
“Không phải, tôi nghĩ gì có tác dụng gì, lẽ phải ở trong lòng mỗi người, nhưng cho dù thế nào, kết thúc không tồi, hợp đồng tôi đã ký, giá dầu cũng đã giảm, quá trình đối với tôi mà nói thực ra không quan trọng, kết quả mới là điều quan trọng nhất.” Mục Uyển trả lời.
“Nên, cô cũng không chắc chắn, chuyện này là những gì phu nhân Lan Ninh nói sao?” Phóng viên truy hỏi.
“Có phải không, tôi cũng không muốn nói linh tinh, tôi cảm thấy, đợi đến lúc có bằng chứng chắc chắn, sẽ trực tiếp công bố, mà không phải là để mọi người suy đoán, phỏng đoán như vậy, đưa ra một số nghi ngờ không cần thiết. Đáp án này bạn hài lòng chứ?” Mục Uyển hỏi.
“Tôi hiểu rồi.” Phóng viên nói xong liền ngồi xuống.
“Các bạn còn điều gì muốn hỏi không?”
Vẫn có phóng viên giơ tay.
Mục Uyển tùy tiện chọn một người.
Phóng viên kia đứng dậy, hỏi: “Xin hỏi, sau này phu nhân Lan Ninh sẽ còn quay lại bộ ngoại giao làm việc không, cô cảm thấy, mặc dù không thể chắc chắn bà ấy đang cản trở, nhưng đúng là bà ấy đã đồng ý chuyện cá cược, bà ấy nên tự nhận trách nhiệm bằng cách từ chức.”
“Bà ấy có tự nhận trách nhiệm bằng cách từ chức hay không, nên sắp xếp như thế nào, không phải phụ thuộc vào một mình tôi, tình huống này, tôi cảm thấy quốc hội sẽ có quyết định, một khi có kết quả, chuyện này chắc chắn sẽ thông qua những thủ tục thông thường để thông báo đến mọi người.” Mục Uyển nói.
Cô lướt qua tất cả mọi người: “Còn câu hỏi nào không?”
Không có ai giơ tay, một người trong số họ đã lấy hết can đảm để giơ tay.
Mục Uyển nhìn anh ta, là người gây chuyện trước đó.
Cô cong môi, ánh mắt kiên định, thậm chí mang theo một chút nhạo báng, chỉ vào phóng viên kia.
Phòng viên đứng dậy, nói: “Trước đây cô vì ham muốn ích kỷ của mình, ồn ào đến mức không thể gỡ ra nổi, bây giờ cô lại nói giúp phu nhân Lan Ninh, có phải là vì biết bà ấy là mẹ ruột cô không, nên quyết định bỏ qua, cô cảm thấy hành vi này của cô có làm tổn hại đến lợi ích quốc gia không?”
“Tai nào của bạn nghe thấy tôi nói bỏ qua, tôi cảm thấy bỏ qua hay không bỏ qua, làm hay không làm, ánh mắt của công chúng sáng như tuyết, cũng không phải là chuyện tôi có thể quyết định được, những câu nói này, bạn không nghe thấy sao? Hơn nữa, tôi phát hiện bạn vẫn luôn bịa đặt linh tinh, đặc biệt biên soạn lên. Tôi rất nghi ngờ mục đích của bạn là gì?” Mục Uyển hỏi lại.
“Tôi chỉ là đại biểu cho nhân dân muốn biết sự thật của chuyện này mà thôi.” Phóng viên lẽ thẳng khí hùng nói.
“Phóng viên kia hết sức mạnh, hít một hơi thật sâu nói: “Câu hỏi lúc nãy của tôi, lúc trước mấy người gây ồn òa như vậy, có phải là vì biết bà ấy là mẹ ruột của cô nên quyết định bỏ qua.”
“Chuyện cá cược là sự thật, sự thật này phải quyết định như thế nào sẽ thông qua quốc hội, tôi có thể có may mắn tham gia vào quốc hội, nhưng không phải tôi nói là tính.” Mục Uyển trả lời.