Chương 718: Sông Lớn Chảy Về Phía Đông Sóng Bất Tận*
CHƯƠNG 718: SÔNG LỚN CHẢY VỀ PHÍA ĐÔNG SÓNG BẤT TẬN
*Nước sông cứ chảy về phía đông, cuốn trôi tất cả những nhân vật phong lưu thiên cổ bất diệt.
Trương Tinh Vũ lái xe, không biết tại sao, anh cảm thấy Bạch Nguyệt quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức dường như không còn sự sống gì.
“Phu nhân, Hoa Tiên đó thật quá đáng, bây giờ ở trên mạng cứ lóc lóc kể lể bản thân là người bị hại, không ngờ khi Hoa gia phản công lại lại có thể kinh khủng như vậy.
Có điều, Tổng thống vì bảo vệ Lưu San, lấy ra phần hiệp nghị, trên hiệp nghị viết giữa anh ta và Hoa Tiên chỉ là hiệp nghị kết hôn, sau bốn năm sẽ tự động giải tán cuộc hôn nhân trên danh nghĩa này, như vậy chính là tát vào mặt Hoa Tiên.
Đúng rồi, trên mạng còn nổi lên, Nam Cung Nguyệt đó là đàn ông giả dạng, người đàn ông đó trước là bác sĩ của Hoa Tiên, cũng là mối tình đầu, hình như có một chân.
Thật đúng là còn đặc sắc hơn cả trong truyện, Hoa gia lần này coi như xong rồi, Hoa Tiên và Nam Cung Nguyệt cũng chạy trốn rồi, không biết sẽ chạy đến đâu.” Trương Tinh Vũ thao thao bất tuyệt nói.
Bạch Nguyệt vẫn như cũ không có động tĩnh gì.
Tuy cô không xem tin tức trên mạng, nhưng, kết quả này so với dự đoán của cô cũng không khác là bao.
“Trưng Tinh Vũ, lát nữa tôi đi gửi bưu kiện, anh chỉ cần đứng ngoài cổng đợi tôi là được rồi.” Bạch Nguyệt nhẹ giọng nói.
“Tiên sinh yêu cầu tôi phải luôn ở bên cạnh cô để đảm bảo an toàn cho cô.”
“Anh cảm thấy còn có ai có thể uy hiếp được đến tôi nữa? Thẩm Diên Dũng? Anh ta sẽ không, nếu tôi vì anh ta mà có chuyện, Lưu San cả đời này sẽ không tha thứ cho anh ta.”
“Không phải Thẩm Diên Dũng, mà là người của Thẩm Diên Dũng, bọn họ có thể sẽ bắt cô để uy hiếp tiên sinh.” Trương Tinh Vũ nói.
“Chuyện của Thẩm Diên Dũng, không phải Hình Thiên muốn thay đổi là có thể thay đổi được, người của Thẩm Diên Dũng bắt tôi không phải là tự tìm đường chết sao? Chỉ càng khiến Thẩm Diên Dũng càng thêm tội danh, còn nữa, Hình Thiên bảo anh giám sát tôi một bước không rời khiến tôi cảm giác một chút tự do cũng không có.” Bạch Nguyệt lạnh lùng nói nhìn trương Tinh Vũ.
“Không phải như vậy, vậy tôi ở trên xe đợi mợ chủ.” Trương Tinh Vũ nói.
Bạch Nguyệt đến bưu điện, viết địa chỉ, là địa chỉ trang viên của cô, Hình Thiên nhận.
Bình thường dưới tình hình này, bưu điện đêm nay sẽ gửi đi, phần bưu kiện này cũng được tính trong nội thành nên ngày mai mới đến tay của Hình Thiên.
Sau khi cô mất tích, cho dù anh có đoán ra cô đi đến hoang đảo thì cũng sẽ không kịp nữa.
Chết, không cần quá nhiều thời gian.
Cô đi ra từ cửa sau, nhanh chóng gọi xe.
Trương Tinh Vũ đợi ở ngoài mười mấy phút, thấy Bạch Nguyệt vẫn chưa ra, anh đi vào tìm một vòng, thì không thấy Bạch Nguyệt đâu nữa.
Anh căng thẳng, lập tức gọi điện cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nhìn trương Tinh Vũ gọi đến, bắt máy: “Tôi đi lượn một chút, đừng lo lắng.”
“Phu nhân cô ở đâu, đừng dọa tôi, cô mà xảy ra chuyện tiên sinh nhất định sẽ không tha cho tôi.” Trương Tinh Vũ lo lắng nói.
“Để tôi gọi điện thoại cho Hình Thiên.” Bạch Nguyệt bỏ lại một câu rồi cúp điện thoại.
Cô gọi điện cho Hình Thiên.
“Sao thế?” Hình Thiên dịu dàng hỏi.
“Em muốn đi dạo một mình, bảo bảo Trương Tinh Vũ đừng theo em.”
“Một mình em quá nguy hiểm, như vậy đi, anh bảo Trương Tinh Vũ theo em ở đằng xa, có được không.” Hình Thiên hỏi.
“Em không muốn có ai theo em cả, không ai có thể theo em. Anh đừng có trút giận lên người khác.” Bạch Nguyệt cúp máy.
Hình Thiên có một dự cảm không lành, anh gọi điện cho Trương Tinh Vũ: “Mợ chủ đang ở đâu?”
“Tiên sinh, tôi mất dấu phu nhân rồi, tôi không biết cô ấy đang ở đâu.” Trương Tinh Vũ xin lỗi.
“Lập tức tìm Lâm Tiến, tôi muốn trong 10 phút tìm ra cô ấy.” Hình Thiên gấp gáp nói.
“Dạ.”
Bạch nguyệt ngồi trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên xe chầm chậm dừng lại.
“Có chuyện gì thế?” Tài xế nói.
Bạch nguyệt mở mắt, nhìn về phía trước.
Trước mặt đang bị chắn đường.
Cô có một dự cảm không lành.
Cô chỉ có thể dự liệu Hình Thiên sẽ không đuổi kịp cô, chứ không dự liệu được sẽ có hàng rào chắn đường cản cô.
Có bầu rồi đúng là não không được tinh tường nữa.
“Dừng ở đây đi.” Bạch Nguyệt nói, đưa cho tài xế 600 nghìn, đội một cái mũ lông xuống xe chạy theo dọc đường.
Mới chạy được 100 mét, 5 người quân nhân đứng ngay trước mặt cô chắn đường.
“Mời cô đi theo chúng tôi.” Một người trong đó nói.
“Đợi chút.” Bạch Nguyệt gọi điện cho Hình Thiên: “Em ngay cả tư cách muốn ra ngoài hít thở không khí cũng không có sao?”
“Anh đã nói để Trương Tinh Vũ theo em từ xa, em lại đánh lạc hướng Trương Tinh Vũ, em rốt cuộc muốn làm gì?” Hình Thiên cũng tức giận quát lên.
“Em có thể làm gì cơ chứ, hộ chiếu chứng minh của em đều ở nhà, anh cho rằng em có thể làm gì?”
“Để người của anh theo em, ít nhất có thể bảo đảm an toàn cho em.” Hình Thiên trực tiếp ra lệnh.
“Để người của anh theo đi, thế là được chứ gì, anh nói với bọn họ một câu đi.” Bạch Nguyệt cúp máy.
Hình Thiên gọi điện cho bọn họ: “Các cậu đi theo cô ấy, một bước cũng không được rời, có chuyện gì lập tức báo lại cho tôi.”
“Dạ.”
Bạch Nguyệt nhìn đám quân nhân đáp lại một tiếng, liền đi đến bên đường chặn một chiếc xe.
Hai người quân nhân cũng lên xe với cô, những người khác mở xe của bọn họ đuổi theo
Hàng chắn đường được bỏ đi.
Bạch Nguyệt đến bến tàu, muốn lên thuyền lại bị đám quân nhân ngăn cản.
Lãnh đạo của bọn họ gọi điện cho Hình Thiên báo tình hình.
Hình Thiên sau khi nghe xong, lập tức gọi điện cho Bạch Nguyệt: “Em muốn đến hoang đảo à?”
“Đến ở một ngày.” Bạch Nguyệt nói: “Không được sao?”
“Ngày mai về?” Hình Thiên hỏi.
“Chỗ đó không có đồ ăn, em có thể ở bao lâu chứ. Em muốn ở đó yên tĩnh một chút.” Bạch Nguyệt trầm giọng nói.
“Ba ngày, binh lính của anh sẽ theo em, sau ba ngày thì về, có được không?”
Cô nói dối đã rất nhiều lần, thêm một lật nữa cũng chả sao: “Ừ.”
Hình Thiên đồng ý, rốt cục cô cũng đã lên được thuyền rồi, cô yêu cầu binh sĩ tắt hết điện thoại. Bắt đầu điều hướng tự động.
Cô ngủ ở trong phòng, binh sĩ ở ngoài luân phiên canh ngoài cửa phòng cô.
*
Hình Thiên ngồi ở trong phòng làm việc.
Trương Tinh Vũ gõ cửa đi vào: “Tiên sinh, tôi nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có chút không đúng.”
“Có gì không đúng.” HÌnh Thiên cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
“Phu nhân nếu muốn đi hoang đảo thì nói với ngài một tiếng, ngài chắc chắn sẽ đồng ý, tại sao phu nhân lại phải tính toán chạy trốn như vậy?” Trương Tinh Vũ nói.
Hình Thiên dừng tay lại, nhìn cậu ta.
“Hơn nữa, sau khi tôi nói những chuyện liên quan đến thẩm Diên Dũng, phu nhân không có biểu hiện gì, giống như không liên quan chút nào đến cô ấy vậy, cảm giác đó khiến tôi rất lo lắng.
“Cậu lo lắng cái gì.”
“Thực ra, hoang đảo đối với phu nhân mà nói chính là nhà của phu nhân và thủ trưởng Cố, giờ đây, phu nhân tiễn bạn thân nhất của cô ấy đi, hôm đó còn bảo tôi mua rất nhiều bưu thiếp, sau đó cùng gửi đi, cảm giác này, giống như thu xếp ổn thỏa mọi chuyện liền yên tâm rời đi.”
Hình Thiên nheo mắt: “Cậu muốn nói là cô ấy muốn tự sát.”
“Sau khi phu nhân biết thử trưởng Cố chết, vốn dĩ đã định tự sát, nhưng lúc đó ngài lại xuất hiện, cô ấy tưởng là Thủ trưởng Cố nên dừng kế hoạch lại, giờ đây, cô ấy xác định Cố thủ trưởng đã chết rồi, chắc chắn sẽ không muốn sống nữa.” Trương Tinh Vũ giải thích.
Hình Thiên trong lòng nổi lên một cảm giác sợ hãi.