Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1238: Thật Ra Cô Không Cần Như Thế​




CHƯƠNG 1238: THẬT RA CÔ KHÔNG CẦN NHƯ THẾ
Có thể do cô không ở trong khu vực đó, nên không biết những dơ bẩn này, đây chẳng qua là bịt tai trộm chuông, lừa mình dối người mà thôi.
Hạng Thịnh Duật thấy cô cúi đầu không nói gì.
Anh vươn tay ôm cô vào lòng: “Uyển Uyển, anh nói thật, Hoàng hậu bị như thế là đáng đời, mỗi người đều phải trả giá đắt về hành vi của mình, nếu bà ta đã quá trớn sẽ phải trả giá vì điều đó, em không trực tiếp công khai bà ta đã là nhân từ lớn nhất cho bà ta rồi, từ khi bà ta quên mình đã người phụ nữ đã có chồng thì chắc chắn bi kịch bắt đầu, cho nên bà ta chết không phải lỗi của em, mà là bà ta có tội phải chịu, em hiểu không?”
Mục Uyển vốn đang áy náy và tự trách, nghe anh nói vậy thì được an ủi phần nào.
“Hạng Thịnh Duật, anh có thể đừng tranh ngôi Hoàng đế được không?” Mục Uyển hỏi.
Anh nhìn cô, nói rất nghiêm túc: “Em có biết tại sao lúc trước Thẩm Diên Dũng nhất định phải làm Tổng thống không?”
Mục Uyển gật đầu: “Ba anh ấy làm Tổng thống, nếu anh ấy làm sai, những mối quan hệ rắc rối phức tạp nhà anh ấy sẽ bị chèn ép.”
“Thật ra giờ nhà họ Hạng cũng như thế, sau khi Thẩm Diên Dũng cưới Hoa Tiên, nhà họ Hoa chèn ép nhà họ Thẩm khắp nơi, thậm chí còn lấy đi rất nhiều hạng mục của nhà họ Thẩm, em biết chuyện này không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Điều này là để ngăn chặn, Hoa Cẩm Vinh không muốn để một mình nhà họ Hạng thống trị.”
“Vậy em biết tại sao giờ nhà họ Hạng vẫn còn tồn tại không?” Anh hỏi.
“Gốc rễ nhà họ Hạng rất sâu, bọn họ không thể chèn ép ngay được.”
Hạng Thịnh Duật nhếch miệng: “Quan trọng nhất chính là nhà họ Hạng ngoài hai nhân tài, đặc biệt là về vũ khí, một là cậu út Hạng Vũ Thái của em, hai là anh, cho nên thế hệ này danh tiếng nhà họ Hạng đã che lấp Hoa Cẩm Vinh, bởi vì năng lực nhà họ Hạng, không ai có thể thay thế được, nhưng cũng chỉ một thế hệ này mà thôi, sau này thì chưa biết, chưa xác định được, cũng có thể bên Hoa Cẩm Vinh sẽ có hai nhân tài, đến lúc đó, nhà họ Hoa làm Hoàng đế, em cảm thấy bọn họ có diệt sạch mối họa lớn trong lòng này không?”
“Dù sao cũng phải suy nghĩ quyền lợi của nhân dân chứ, nội chiến sẽ không có kết quả tốt.”
Hạng Thịnh Duật nở nụ cười, xoa đầu Mục Uyển: “Giờ Hoa Cẩm Vinh vì bảo vệ quyền thế mà bỏ qua tính mạng vợ mình, em cảm thấy trong mắt ông ta có nhân dân sao?”
Mục Uyển sửng sốt, Hạng Thịnh Duật lại đả kích cô lần nữa.
Trước đây Hoa Cẩm Vinh vì lôi kéo Lan Ninh phu nhân mà tới cảnh cáo cô, cô đã ghi âm lại.
Hoa Cẩm Vinh không phải một Hoàng đế tốt.
“Vậy đến khi anh lên ngôi, anh có thể đối tốt với ông ta một chút không?” Mục Uyển hỏi.
“Chỉ cần ông ta đừng quá đáng, anh đã đồng ý với em sẽ giữ lại tính mạng của họ, đồng thời bảo đảm họ không lo chuyện cơm áo, có điều lúc em định tha bọn họ, lúc nào cũng phải chuẩn bị việc họ cướp đoạt lại, dù sao thì không ai chịu cam lòng cả.” Hạng Thịnh Duật nhắc nhở.
Mục Uyển nhớ tới trước đây cô đã từng oán hận Bạch Nguyệt.
Bởi vì một câu nói của cô ấy mà Hình Thiên đã tha cho Thẩm Diên Dũng.
Anh ta được thả ra thông đồng với Sở Dã Bạch hãm hại, đặt bẫy bọn họ.
Giờ hành động của cô còn không bằng Bạch Nguyệt.
Chí ít Thẩm Diên Dũng là người yêu của Lưu San, mà cô ấy lại là bạn Bạch Nguyệt.
Còn Hoa Cẩm Vinh không là gì với cô cả.
Không, ông ta còn muốn hại cô.
Cô cầu xin cho kẻ địch, giống như nuôi ong tay áo.
Cô không chỉ ngu ngốc, mà còn lợi dụng việc Hạng Thịnh Duật thích cô gài nhiều quả bom bên cạnh anh.
Tương lai trong một giây phút nào đó quả bom này phát nổ, anh sẽ không còn xương cốt.
Những người kia sẽ không bỏ qua anh, với tính cách của họ sẽ không cảm ơn, mà còn căm hận anh.
Nhân từ với người căm hận mình chính là tàn nhẫn với bản thân.
“Em thu lại câu nói lúc nãy, anh muốn làm gì đã có phán đoán của riêng mình, em tin anh.” Mục Uyển sửa lại lời nói.
Hạng Thịnh Duật thở dài, nhìn Mục Uyển thâm trầm: “Anh biết em đang nghĩ gì, em yên tâm, anh sẽ không tổn thương người vô tội, cho dù có báo ứng, cũng sẽ báo ứng lên người anh, ông trời sẽ nhìn thấy sự nhân từ của em.”
“Ông trời không nhìn thấy, nếu ông ấy nhìn thấy, những người giết người kia còn sống sao, mấy người vô tội kia sẽ chết sao?” Mục Uyển nói.
“Anh nhìn thấy rồi.” Hạng Thịnh Duật ôm Mục Uyển lần nữa rồi mỉm cười nói: “Uyển Uyển của anh đủ lương thiện, cũng đủ lạnh lùng, cứng rắn nhưng cũng mềm mại, vì bảo vệ người khác mà việc nghĩa không chùn bước, không hề sợ hãi việc tổn thương đến mình. Chúng ta tha bọn họ là chuyện của chúng ta, bọn họ không tha chúng ta là chuyện của họ, nhưng chỉ cần chúng ta đủ mạnh, bọn họ không tha cho chúng ta chỉ nằm trong tưởng tượng mà thôi, anh sẽ giữ lại tính mạng cho họ.”
Mục Uyển nghe anh dỗ dành cô như vậy thì mắt rưng rưng.
Anh luôn bày tỏ một cách đặc biệt, đáp ứng những yêu cầu vô lý của cô, còn chọn cách nói để cô không có chút áy náy nào.
Cô biết, anh suy nghĩ cho cô, cố ý không muốn để cô có cảm giác áy náy nên cố ý thỏa mãn cô.
Mục Uyển đưa tay ôm Hạng Thịnh Duật cam kết: “Kể từ bây giờ, em sẽ không phản bội anh, nếu một ngày nào đó, chúng ta phải trả giá sự buông thả của mình bằng máu, cho dù em chết cũng sẽ dùng mọi thứ em có để bảo vệ anh, đồng thời tiêu diệt tất cả vì anh, không để anh phải trả bất cứ giá nào.”
Hạng Thịnh Duật nhéo nhẹ lên mũi cô: “Là em nói đó, kể từ bây giờ, mặc kệ anh làm gì, em cũng không được phản bội anh.”
“Điều kiện tiên quyết là anh không được phản bội em trước.” Mục Uyển nói trước.
“Em có thứ gì để anh phản bội à? Em đừng dát vàng lên mặt mình nữa, cho dù bán em đi cũng không có bao nhiêu tiền, trừ khi có một tình huống, em sẽ là vô giá.”
Mục Uyển nhíu mày: “Tình huống nào?”
“Người khác bán em cho anh, cũng chỉ có anh mới đồng ý mua em với cái giá không thể nào tưởng tượng được.”
“Lúc ở chỗ Thẩm Diên Dũng, anh đã nói với Sở Dã Bạch rằng, anh không hề quan tâm đến cái chết của em.” Mục Uyển nói, trong lòng khó chịu.
“Em bị ngốc sao, lúc đó em đang nằm trong tay anh ta, nếu anh biểu hiện mình quan tâm em, không phải em đã sớm chết rồi sao, anh đã cứu em ra, em còn không nghĩ thông suốt, có lúc IQ của em bị lợn ăn rồi sao?” Hạng Thịnh Duật nói.
Hạng Thịnh Duật giải thích như thế, hình như Mục Uyển đã nghĩ thông suốt.
Dưới tình cảnh đó, hình như anh đã cứu cô.
Nhưng lúc đó, cô lại có cái nhìn phiến diện về anh.
“Lúc em ở nước A gọi điện cho anh, muốn anh cưới em, anh đã từ chối.” Mục Uyển nói.
“Em còn không biết xấu hổ nói ra sao, lúc đó mục đích em muốn gả cho anh là gì, không phải vì muốn bảo vệ Hình Thiên à, không để anh lên đài, người phụ nữ của anh vì người đàn ông khác mà thiết kế trăm ngàn cay đắng muốn giết chết anh, em đúng là làm anh tức chết mà.” Hạng Thịnh Duật nắn bóp mặt cô…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK