Chương 908: Thích Món Quà Đó Không?
CHƯƠNG 908: THÍCH MÓN QUÀ ĐÓ KHÔNG?
Bầu không khí trở nên vô cùng quái dị, Mục Uyển cũng cảm thấy rất không tự nhiên: “Em mặc quần áo, anh ra ngoài đợi đi.’
“Ừm.” Hình Thiên ra ngoài, giúp cô đóng cửa lại, trong đầu hiện lên hình ảnh ban nãy có chút phiền muộn, anh đi tới trước bàn rót một cốc nước lạnh uống.
Mục Uyển chỉnh sửa quần áo xong thì đi ra.
Hình Thiên quay đầu nhìn cô, cố gắng làm ra dáng vẻ như chưa xảy ra chuyện gì, đưa kính râm trong tay cho cô: “Bây giờ vẫn còn sớm, ra ngoài đi dạo một lát.”
“Hình Thiên, vừa nãy em xem một chút, thấy chỉ cần không thiên vị thì có thể phát hiện, người trong đoạn ghi hình đó không phải em.” Mục Uyển giải thích.
“Ừ. Đừng nghĩ những thứ này nữa, ra ngoài du lịch chơi cho thoải mái đi. Bên ngoài vẫn hơi lạnh, không nóng như trong tưởng tượng đâu, em mặc váy dài vào đi.” Hình Thiên dặn dò, chuyển đề tài.
Mục Uyển vừa hay mang theo một cái váy dài trắng, thay xong mới ra ngoài.
Anh rất tự nhiên dắt tay cô.
Biết rõ không nên thân thiết với cô như vậy nhưng anh lại không tự chủ được nắm tay cô, đợi tới khi phản ứng lại thì đã dắt tay cô rồi. Nếu bây giờ buông tay thì lại thể hiện quá mức để ý nên anh dứt khoát cầm luôn, dắt tay cô ra ngoài.
Phía trước biệt thự bọn họ có một bờ cát lớn, vì là của tư nhân nên được vây quanh bằng một lớp hàng rào sắt.
Mục Uyển đi chân không xuống nước.
Nước biển được nắng chiếu xuống nên cũng không quá lạnh, sóng biển ập tới cuốn trôi những hạt cát dưới chân, mềm mại nhưng lại hơi ngưa ngứa.
Mục Uyển nhìn đá ngầm bên cạnh: “Dưới tảng đá này có lẽ có rất nhiều cua đấy, em còn thấy cả rất nhiều cá nữa.”
“Cá ở đây bơi nhanh thật đấy không bắt được bằng tay, chỉ có dùng lưới thì chúng sẽ tự chui vào. Lát nữa anh sẽ cho người thả lưới xuống, chiều nay sau khi chúng ta đi lặn về là có thể xem xem có cá hay không rồi.” Hình Thiên nói.
Mục Uyển vui vẻ, cô cảm thấy đây là ngày vui nhất từ khi cô sinh ra đến giờ, có thể quên đi rất nhiều phiền não lại được chơi đùa thoải mái bên người đàn ông mình yêu: “Đáng tiếc, em không mang áo tắm dài tay theo, nếu không đã có thể chơi thoải mái hơn rồi.”
“Ở đây có lẽ sẽ có chỗ bán, để anh cho người đi mua, buổi trưa chắc chắn có thể đưa tới nơi.” Hình Thiên dịu dàng nói.
Mục Uyển quay đầu thấy Hình Thiên đứng dưới ánh sáng, đều nói đàn ông bốn mươi lâu già, bốn mươi mốt mùa hoa rồi nhưng năm tháng lại rất ưu ái Hình Thiên, anh thoạt nhìn chỉ như ba mươi tuổi mà thôi, thành thục, nội liễm, tỏa sáng, đẹp trai ngời ngời.
Cô xoay người, ôm lấy Hình Thiên.
Hình Thiên ngây người, toàn thân cứng ngắc nhưng cũng không đẩy cô ra, cúi đầu nhìn xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy?”
“Có thể ôm như này chụp một bức không?” Mục Uyên dịu dàng nói.
“Đương nhiên có thể.” Hình Thiên cưng chiều nói.
Mục Uyển lấy điện thoại ra chụp lại bọn họ, nhưng cô thấp hơn Hình Thiên rất nhiều nên chụp thế nào cũng không đẹp.
Hình Thiên cầm lấy điện thoại Mục Uyển, giơ lên cao, hai người bọn họ tựa đầu vào nhau, nhìn màn hình điện thoại, anh liên tiếp chụp vài tấm rồi đưa điện thoại cho Mục Uyển: “Em xem xem, không được thì chụp lại.”
Mục Uyển cẩm điện thoại xem ảnh.
Hình Thiên không cười, mơ hồ khiến cô cảm thấy đau lòng vì bình thường anh vẫn luôn mỉm cười với mọi người.
Cũng được, vẻ mặt này của anh cũng hiếm có, đáng để trân quý.
“Anh đẹp trai, chụp thế nào cũng đẹp.” Mục Uyển cười nói.
Hình Thiên nở nụ cười, chọc chọc mũi cô rồi ôm eo cô: “Đi dưới nước có sợ không?”
“Có anh ở đây thì không có gì đáng sợ hết.” Mục Uyển nói rất chắc chắn.
“Sao lại giống con nít vậy?” Hình Thiên nhẹ nhàng nói nhưng lực tay đặt trên eo cô lại lớn hơn một chút như thể sợ cô sẽ chạy mất.
Hành trình tới nước R này Mục Uyển rất vui, cô cảm thấy đây là những ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời mình.
Nhưng, không có bữa tiệc nào không tàn cũng không có chuyến du lịch nào dài vô tận, cuối cùng vẫn phải về nhà.
Trên máy bay.
Mục Uyển còn chưa kịp tung tăng vui mừng thì lại phải tiếp tục đọc ‘Tình yêu sinh tử màu lam’ còn chưa đọc hết, suy nghĩ lại tung bay lợi hại.
Mùng tám, mùng chín, mùng mười.
Còn hai ngày nữa, mùng mười Hình Thiên sẽ công bố ly hôn với cô.
Mùng mười cô sẽ về nước M, bắt đầu cuộc chiến thuộc về cô.
Kết cục của ‘Tình yêu sinh tử màu lam’ không tốt, nữ chính chết, nam chính đem tro cốt của nữ chính thả trôi vào biển lớn, cũng không muốn sống nữa, đứng ra giữa đường rồi bị xe đâm chết.
Mục Uyển đọc mà nước mắt chảy ròng ròng.
Thực ra cô cũng hy vọng có một tình yêu như thế, cho dù không được lâu dài thì cũng có thể oanh oanh liệt liệt, thật sự yêu ai đó.
Nhưng tiếc thay, đời này cô oanh liệt thì oanh liệt, chỉ là trước giờ vẫn chưa từng được yêu.
“Nếu như chàng trai nào có thể coi trọng sinh mạng mình hơn sinh mạng anh ấy thì mình sẽ yêu anh ấy.” Mục Uyển lẩm bẩm một mình.
Hình Thiên nhìn Mục Uyển, con ngươi trầm xuống rất nhiều: “Sẽ gặp được thôi, em tốt như vậy, người bình thường không phải ai cũng có thể xứng được.”
“Hy vọng anh ấy xuất hiện sớm một chút, đừng để em phải đợi tới khi tóc bạc rồi mới tới, khi ấy em vừa gặp được em sẽ mắng anh ta, sao lại không xuất hiện vào lúc em hai mươi tuổi mà để em phải đợi lâu như vậy, đợi tới mức tủi thân.” Mục Uyển nói đùa.
“Có khó khăn gì em vẫn có thể gọi cho anh.” Hình Thiên dặn dò.
“Ừm.” Mục Uyển trả lời: “Hình Thiên, em mệt rồi, muốn ngủ một lát.”
“Ngủ đi, nghỉ ngơi cho khỏe.” Hình Thiên nói rồi để cô dựa vào lòng anh.
Mục Uyển nhắm mắt lại, không biết có phải do ngồi máy bay không mà đầu cô đau như muốn nứt ra, rất lâu sau vẫn mơ màng ngủ, nhưng khi máy bay hạ cánh, hai tai cô lại đau không chịu được nên lại tỉnh.
“Sắp tới rồi à?” Mục Uyển hỏi.
Hình Thiên đưa nước ép cà chua cho cô: “Ừ, tối nay nghỉ ngơi cho khỏe đi. Nếu uống rồi vẫn đau thì ngáp vài cái.”
Mục Uyển nhận lấy cốc trong tay anh, một hơi uống cạn, hiệu quả không bằng ngáp vài cái.
Bọn họ đã đến nơi, ra khỏi buồng máy bay một trận gió thổi tới, lạnh tới mức Mục Uyển rụt cổ lại.
Hình Thiên cởi áo khoác trên người ra choàng cho Mục Uyển, ôm vai cô lên xe.
Điện thoại vang lên.
Anh thấy là một dãy số lạ, hoài nghi nghe máy.
“Về rồi?” Giọng Thẩm Diên Dũng từ đầu kia điện thoại truyền tới.
“Thông tin của anh cũng nhanh thật đấy!” Hình Thiên mỉm cười.
“Đó là đương nhiên, món quà tôi tặng, anh cũng tính là thích chứ?” Thẩm Diên Dũng hỏi.
“Quà?”
“Phía sau đoạn băng ghi hình tôi đã giật giây bọn họ phát, anh chỉ cần chứng minh người trong đoạn băng không phải Mục Uyển là có thể phủ định đoạn băng đầu tiên rồi. Phủ định được đoạn ghi hình thì anh và Mục Uyển không cần phải ly hôn nữa, nếu anh đã không làm ảnh hưởng tới tôi và Lưu San đón Tết thì tôi cũng muốn thỏa mãn tâm nguyện của anh.” Thẩm Diên Dũng giải thích.
Hình Thiên trầm mặc, lý trí phán đoán Thẩm Diên Dũng có lẽ có tính toán gì đó nhưng trên tình cảm, vì hy vọng như vậy nên mang theo may mắn: “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn, năm mới vui vẻ.” Thẩm Diên Dũng cúp điện thoại.
Rosen khó hiểu nhìn Thẩm Diên Dũng: “Tôi không hiểu sao anh lại giúp Hình Thiên, nếu như anh ấy không ly hôn với Mục Uyển thì bên phía Sở Dã Bạch sẽ không cất nhắc Hạng gia. Hạng gia không đứng dậy được thì nhà Nam Cung mới có thể thở được, bọn họ sẽ không giúp anh tẩy trắng đâu, anh không tẩy trắng được thì sẽ không về nước A được.”
Thẩm Diên Dũng cong khóe môi...