Chương 1116: Em Ly Hôn Là Tất Nhiên
CHƯƠNG 1116: EM LY HÔN LÀ TẤT NHIÊN
Hạng Thịnh Duật chăm chú nhìn, ánh mắt sắc bén mấy phần: "Lúc em lấy Hình Thiên, anh cảm thấy rất khó chịu. Anh có đi tìm em, em thì hay rồi, tránh mặt không chịu gặp. Hai người ly hôn là tất nhiên, không quan trọng đúng hay sai, anh không thể nhìn em hạnh phúc bên hắn, phu xướng phụ tùy, ân ân ái ái được."
"Cũng do anh không thích, nên mới đặt điều nói xấu tôi, để cho tôi bị mọi người nhục mạ cùng khinh bỉ, để lại tiếng xấu muôn đời?" Mục Uyển hỏi ngược lại, trong lòng bỗng lạnh đi.
"Chuyện anh không thích là em lấy Hình Thiên. Muốn lấy lại trong sạch cho em là chuyện trong lòng bàn tay anh, chỉ cần một câu nói thôi, nhưng mà phải xem tâm trạng anh thế nào đã." Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển nhếch miệng, không nói gì thêm.
Trước đó Lã Bá Vĩ có nhắc nhở cô, cô nhất định phai trong sạch trước thì mới có thể dễ dàng tham gia vào một số việc, mới có thể đúng trên người ta. Mà, muốn cô lấy lại trong sạch thì phải bắt tay với người đã vấy bẩn cô.
Cô ổn định cảm xúc, hỏi: "Vậy tâm trạng của anh hiện tại thế nào?"
"Rất tồi tệ." Hạng Thịnh Duật nói ra ba chữ.
Mục Uyển đã quen với cái tính vui buồn thất thường, tâm tình thay đổi liên tục của anh.
Cũng bình thường. Nhưng lúc cô nghĩ đến quá khứ bị nhục mạ thì tất cả những xúc cảm đang ổn định bỗng nổ tung.
"Anh từ từ dùng bữa, tôi về phòng nghỉ ngơi." Mục Uyển đứng dậy.
"Bôi thuốc." Hạng Thịnh Duật lạnh lùng nói ra hai chữ.
Mục Uyển cầm tuýp thuốc mỡ trên bàn đi về phòng.
Hạng Thịnh Duật tức giận, hất tất cả bát đũa trên bàn xuống, ánh mắt bên trong vừa sắc bén, vừa ẩn chứa một tia thất bại.
"Phu nhân thật không biết tốt xấu." Sở Giản nhân cơ hội nói.
Hạng Thịnh Duật đứng dậy bỏ ra ngoài.
Mục Uyển nằm trên giường, nghe thấy tiếng ô tô dưới lầu rời đi, thở dài một tiếng.
Cô vẫn là quá thiếu kiên nhẫn, có một số chuyện giống như trái bom, cô không nên nhắc đến.
Nhưng những khúc mắc còn đọng lại trong lòng cô tựa như gai nhọn, mãi cắm ở đó.
Biết rõ hỏi rồi thì sẽ không có lợi đối với bản thân nhưng cô vẫn muốn khiêu chiến tính kiên nhẫn của Hạng Thịnh Duật.
Cô vẫn còn sống đến bây giờ, thật đúng là may mắn.
Có chút mệt mỏi, nên nhắm mắt nghỉ ngơi thôi.
Không biết qua bao lâu, cô nghe thấy tiếng mở cửa, cảnh giác mở mắt, còn dùng chăn che kín thân ngồi dậy.
Hạng Thịnh Duật mặt vô cảm đi vào, ném một cái hộp lên ghế sô pha rồi đi vào nhà tắm.
Mục Uyển chậm rãi nằm xuống, lại ngủ thiếp đi, tâm tình ổn định hơn nhiều. Trông thì có vẻ an an tĩnh tĩnh nhưng thực ra lại có hàng ngàn con sóng đang chập trùng lên xuống trong đầu.
Cô phải phấn đấu cho một tương lai tốt hơn, phải thay đổi, vì kẻ biết lên xuống mới có thể tồn tại trong mọi hoàn cảnh.
Hạng Thịnh Duật từ phòng tắm đi ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Anh lạnh lùng nghiêng mắt nhìn cô một chút, không nói gì chỉ nằm xuống bên cạnh cô, tắt đèn rồi nhắm mắt lại.
Mục Uyển quay qua nhìn gương mặt anh.
Ánh trăng tiến vào từ cửa sổ giúp cô thấy rõ được hình dáng ngũ quan của anh.
Trầm mặc ba phút.
"Anh muốn ngủ à?" Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật không có mở mắt, âm thanh có chút mệt mỏi, thì thầm nói: "Không thì sao?"
Mục Uyển nhớ tới lời bác sĩ nói vì chăm sóc cô nên cả đêm anh không có ngủ.
Cô cũng không có nói thêm gì, xoay người đưa lưng về phía anh.
Lại thêm ba phút nữa trôi qua, Hạng Thịnh Duật quay qua, ôm lấy eo của cô, kéo cô vào trong ngực: "Có lúc muốn giết chết em cho rồi, xong xuôi sẽ khiến anh đỡ bực bội."
Mục Uyển lưng cứng ngắc.
Đấu với hổ có ngày xương cũng chẳng còn. Mạng sống của cô hiện đang nằm trên tay kẻ khác, cảm giác này, vô cùng khó chịu.
"Bây giờ sợ rồi à? Sao lúc chọc tức anh không nghĩ đến hậu quả vậy?" Hạng Thịnh Duật còn nói thêm.
Mục Uyển trầm mặc.
Lúc trêu tức anh cũng là lúc cô mất đi lí trí bên trong rồi.
Anh ngẩng đầu lên đối mặt với cô.
Trong bóng đêm, anh mắt của anh tựa như vực thẳm.
Nhìn vào liền khiến cho người ta bị mê muội.
"Vẫn còn hận anh?" Hạng Thịnh Duật lạnh giọng hỏi.
Mục Uyển yên lặng nhìn anh.
Nếu nói phải thì lập tức sẽ bị anh bóp chết.
Nói không phải, anh cũng không tin.
Cô xoay người, hoàn toàn đối diện với anh: "Hạng Thịnh Duật, tôi từng cảm thấy kết hôn Hình Thiên là chuyện may mắn, mà thực tại loại may mắn kia lại trở thành nỗi bất hạnh của tôi. Rất lâu trước đây, có một ông lão nuôi một con ngựa. Một ngày kia con ngựa bỗng biến mất, tất cả mọi người đều sốt ruột cho ông ta, còn ông ta lại cười nói: "Ông đây mất ngựa, sao biết không phải là phúc?"
Quả nhiên, sau đó không lâu, con ngựa này quay về, còn dẫn theo một con ngựa cái.
Người ta đều tấm tắc khen ông lão may mắn.
Lần này ông lão lại trở nên phiền muộn: "Vừa có phúc lại vừa có họa."
Mấy ngày sau, quan phủ liền tới tìm, nói ông ta ăn cắp ngựa của người khác. Ông ta phải dùng tiền đút lót mới có thể miễn tội đi tù."
"Cho nên?"
"Chuyện đã qua, là yêu hay là hận, tôi đều gần như quên đi rồi. Nhưng là nghĩ đến chuyện video giả kia, vẫn sẽ cảm thấy có chút uất ức. Lúc tôi đi theo anh là lần đầu tiên của tôi, nhưng mọi người lại nói tôi không có liêm sỉ. Nếu là anh, anh có tức không?" Mục Uyển dịu dàng hỏi.
"Anh sẽ tìm cơ hội giúp em lấy lại trong sạch." Hạng Thịnh Duật cam kết.
"Ừm." Mục Uyển đáp, cô chính là cần cái này.
"Vừa nãy đánh thức anh, là có chuyện gì?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển ngẩng đầu, hôn nhanh lên môi anh một cái, cũng không nói chuyện, chỉ nhìn anh.
"Muốn à?" Hạng Thịnh Duật hỏi, ánh mắt trở nên mờ đục.
"Trông anh có vẻ mệt." Mục Uyển nói.
"Phải xem là chuyện gì đã." Hạng Thịnh Duật hôn lên môi cô.
Mục Uyển giống như đang lơ lửng, người dinh dính, lại mơ màng thiếp đi.
Vào lần thứ hai, cô cảm thấy trên cổ được đeo vào một vật lạnh băng, chỉ là anh không để cho cô nhìn thấy đó là vật gì. Ngoài trời mưa lớn, sấm sét vang dội.
Sáng hôm sau, cô đang ngủ thì đột nhiên tỉnh, mắt mở to, Hạng Thịnh Duật vẫn đang nằm bên cạnh.
Toàn thân cô cảm thấy uể oải, lười biếng nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi.
Lần nữa tỉnh lại là bị Hạng Thịnh Duật đánh thức.
Anh rời giường, mặc quần áo vào.
Mục Uyển yên lặng nhìn anh.
Hạng Thịnh Duật dáng người rất đẹp, lúc không mặc đồ thì săn chắc, mặc vào lại thấy hơi gầy, cơ bụng như ẩn như hiện. Nhưng là lúc nãy, còn có thể thấy được đường cong.
Hạng Thịnh Duật thích ánh nhìn chằm chằm của cô: "Nghĩ gì thế?"
Mục Uyển dời ánh mắt, phát hiện ra trên cổ có đeo một vật. Cô nhìn thoáng qua, là một mảnh đá đen thui, không biết dùng chất liệu kim loại gì để xuyên qua thứ đơn giản và thô ráp này, trông cũng không đẹp: “Đây là cái gì vậy?"
"Californium."
"Californium là cái gì?" Mục Uyển lần đầu tiên nghe đến: “Kim loại hiếm?"
"Cứ cho là thế đi." Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển nhíu lông mày.
Hạng Thịnh Duật cũng tính là người có phẩm vị, chí ít cũng là phú hào. Nếu như chỉ là một kim loại hiếm bình thường, sẽ không biến nó thành một tảng đá nhỏ như vậy đeo lên cổ cô.
"Trông như xích chó vậy." Mục Uyển thẳng thắn nói.
Hạng Thịnh Duật đánh nhẹ vào gáy cô: “Tự mình tìm hiểu xem nó là gì, phải đeo nó cho anh, đừng có làm mất. Bây giờ là giữa trưa rồi, mau xuống ăn cơm, lát còn có việc phải làm."