Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 783: Cuộc Sống Dã Ngoại Của Cặp Vợ Chồng​




CHƯƠNG 783: CUỘC SỐNG DÃ NGOẠI CỦA CẶP VỢ CHỒNG
Bạch Nguyệt nhìn chiếc nhẫn: “Cái này, có phải chúng ta tiến triển quá nhanh rồi không?”
“Từ trước tới nay chúng ta chưa từng ly hôn.” Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt: “…”
Đầu cô có chút mông lung, nói năng lộn xộn: “Không ly hôn, anh còn muốn xóa ký ức, vậy không phải em sẽ phạm tội trùng hôn sao? Ý em là, anh còn không nhớ là đã ly hôn với em chưa.”
“Trước khi xóa ký ức, anh đã gọi điện thoại về nước, hủy tin tức kết hôn của chúng ta, em sẽ không phạm tội trùng hôn nữa.” Cố Lăng Kiệt nghiêm túc giải thích.
Bạch Nguyệt cảm thấy mình thật buồn cười.
Cô còn chưa trùng hôn, lo lắng mình phạm tội trùng hôn làm gì chứ.
Cô đặt chiếc nhẫn vào trong túi.
Cố Lăng Kiệt nhướng mày: “Em không đeo à?”
“Không phải anh cũng không đeo sao?” Bạch Nguyệt hỏi ngược lại.
Cố Lăng Kiệt lấy nhẫn ra đeo vào ngón áp út, Bạch Nguyệt ngẫm nghĩ một lúc rồi trả nhẫn cho anh.
Cố Lăng Kiệt thẫn thờ, ánh mắt trầm xuống.
“Anh giúp em đeo vào đi.” Bạch Nguyệt nói.
Anh lập tức che giấu đi vẻ thất vọng trong mắt, nhếch miệng nở nụ cười, đeo cho cô.
Bạch Nguyệt nhìn chiếc nhẫn sáng lóng lánh trong tay cô.
Cô đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Đàn anh của em nói, em và anh có hai người con, em có thể gặp bọn trẻ không?”
“Tiểu Diễn vẫn luôn sống cùng ba mẹ nuôi của mình, Thủ Thủ thì sống cùng bà, để anh gọi điện cho mẹ, bảo bà ấy dẫn Thủ Thủ đến đây gặp em.” Cố Lăng Kiệt nói.
“Tiểu Diễn là đứa bé 7 tuổi kia sao? Tại sao lại sống cùng ba mẹ nuôi?” Bạch Nguyệt không hiểu hỏi.
“Tiểu Diễn không phải 7 tuổi, mà đã được 9 tuổi rồi, Thủ Thủ đã được 15 tháng, lúc em rời đi là mùa đông, bây giờ đã sắp qua mùa hè rồi.” Cố Lăng Kiệt dịu dàng nhìn cô nói: “Còn tại sao phải sống cùng ba mẹ nuôi, là vì em cảm thấy Tiểu Diễn có lẽ sẽ muốn sống cùng ba mẹ nuôi của mình, đợi đến khi sương mù qua đi, anh sẽ đón tất cả mọi người về sống cùng nhau.”
“Ừm.” Bạch Nguyệt đáp lại.
Chín tuổi rồi, chẳng phải, bọn họ đã bên nhau từ rất lâu rồi sao?
Nấu xong món thịt kho tàu, hai người bắt đầu ăn cơm.
“Chiều nay anh có muốn đi tới viện nghiên cứu không?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Anh có một chuyện muốn nói với em.” Cố Lăng Kiệt rất nghiêm túc.
“Hả?”
“Anh không phải là bảo vệ của viện nghiên cứu, mà anh chính là người đầu tư cho viện nghiên cứu.” Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt sửng sốt: “Anh cũng là người đầu tư bên 11 sao?”
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt đáp lại.
Bạch Nguyệt không ngờ tới chuyện này: “Anh, tại sao anh lại làm như vậy?”
“Những nghiên cứu trong viện có lợi cho toàn thế giới, trong đó tập trung các chuyên gia đến từ khắp nơi trên thế giới, còn đầu tư bên cục cảnh sát là vì, anh muốn có cơ hội tiếp xúc với em.” Cố Lăng Kiệt thẳng thắn nói.
“Anh…” Trong lúc nhất thời, Bạch Nguyệt không biết nên nói gì: “Anh có nhiều tiền lắm ư?”
“Ừ.”
“Anh có nhiều tiền như vậy, tại sao không hỗ trợ xây dựng đất nước chúng ta?” Bạch Nguyệt không hiểu.
“90% dùng để xây dựng quân đội, anh tiếp nhận khu đặc chủng quân Nam Bắc, dẹp loạn nội phản, để bây giờ Thiên có thể nắm giữ mọi thứ trong hòa bình.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
“Có nghĩa là?” Bạch Nguyệt đầu óc mơ hồ, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Anh là sĩ quan của đất nước chúng ta, sao lại tùy tiện đi tới nước Mỹ như vậy, điều này không tốt cho lắm?”
“Anh chỉ hoạt động ở phía sau, vẫn chưa công bố chính thức, anh tiếp nhận quân khu cũng chỉ vì giúp Thiên vượt qua giai đoạn khó khăn, cuộc sống sau này, anh muốn bước đi cùng em, em ở nước Mỹ, anh cũng sẽ ở nước Mỹ, em đến những nơi khác, anh cũng sẽ cùng em đi tới đó, quãng đời còn lại của anh đều là của em.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt bình tĩnh nghe anh thổ lộ, bình tĩnh đến mức cô cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không bày tỏ thái độ gì: “Ăn cơm thôi.”
Sau khi ăn cơm, cô rời khỏi nhà anh, đi tới phòng khám, trong đầu cứ nhớ tới những lời anh nói, luôn cảm thấy trong giọng nói của anh có một sự áy náy nồng đậm, giống như muốn bù đắp cho cô vậy, điều này khiến cô có chút khó chịu.
Chẳng bao lâu đã tới phòng khám, cô bước vào trong.
“Bác sĩ Bạch, bệnh nhân nói buổi chiều tạm thời có việc , cho nên không đi được, cô xem có muốn đổi cuộc hẹn với người khác không?” Trợ lý hỏi.
“Không cần đâu.” Một mình Bạch Nguyệt đi tới phòng khám, cô bật nhạc, nằm trên sô pha nhắm mắt lại, để đầu óc thư giãn nghỉ ngơi.
Bất tri bất giác đã ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại, đầu óc cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.
Cô không thể vì sợ hãi với quá khứ mà sợ cả tương lai, cô phải bước tiếp những ngày tháng sau này.
Cô gọi điện cho Cố Lăng Kiệt, chuông chỉ vừa reo, Cố Lăng Kiệt đã nghe điện thoại.
“Bây giờ anh có rảnh không?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Có.”
“Công việc bên em đã xong rồi, bây giờ vẫn còn sớm, em biết một nơi rất tốt có thể câu cá, anh có muốn cùng đi không?” Bạch Nguyệt mời anh.
Cố Lăng Kiệt cong miệng cười: “Được.”
“Tối nay có thể sẽ phải ở lại đó, anh cầm theo mấy bộ quần áo, ngày mai em muốn dẫn anh tới một nơi.” Bạch Nguyệt cười nói.
“Được.”
“Vậy một tiếng sau gặp.” Bạch Nguyệt cúp điện thoại, trở về nhà thu dọn hành lý.
Điện thoại reo lên, là Cố Lăng Kiệt gọi tới.
Cô nghe máy.
“Mình đi xe của anh đi, anh đang đứng trước cửa nhà em.” Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt mở cửa, tay xách vali và một túi đồ lớn.
Cố Lăng Kiệt ngạc nhiên nhìn túi cô: “Em mang cả nồi theo à?”
“Chúng ta câu cá, ở vùng ngoại ô mà nấu được cá tươi ăn sẽ rất ngon.” Bạch Nguyệt nói.
Cố Lăng Kiệt nhận hành lý của cô, để phía sau xe.
“Vẫn còn mấy bình nước nữa, anh đợi em một lát.” Bạch Nguyệt trở về lấy nước khoáng, là loại 15 lít, cô cầm mười bình ra ngoài.
Cố Lăng Kiệt giúp cô xách lên xe, rồi hai người xuất phát.
Bạch Nguyệt chỉ địa chỉ cho anh: “Từ đây tới đó có hơi xa, phải mất hai tiếng, nhưng nếu đến đó rồi, chắc chắn anh sẽ không hối hận đâu.”
“Ừ. Anh thấy chúng ta nên đi qua siêu thị, anh muốn mua một ít đồ nữa.” Cố Lăng Kiệt nói.
“Cũng được.” Bọn họ đi tới siêu thị.
Cố Lăng Kiệt mua lều bạt, bật lửa, thịt bò khô, rau khô, còn có hai túi mỳ Ý, táo, chanh, dưa hấu, sau đó mới xuất phát.
Lúc bọn họ tới nơi mà Bạch Nguyệt nói đã là 18 giờ 35 phút chiều, sắc trời cũng dần tối lại.
“Trời tối mà em cũng muốn đi câu cá sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Bây giờ mà đi câu, nói không chừng trước khi trời tối có thể câu được một con cá đó, buổi tối sẽ có cá ăn.” Bạch Nguyệt nói, lưu loát cầm dụng cụ bắt cá của mình.
“Chúng ta dựng lều ở đây?” Cố Lăng Kiệt nhìn khung cảnh xung quanh, hai bên được núi bao quanh, phong cảnh rất đẹp và mát mẻ, nhưng sẽ có muỗi, cũng may là anh có mang theo kem chống muỗi.
“Ừm, đợi lát nữa em câu cá xong, chúng ta có thể tắm dưới sông , sau khi tắm xong thì dùng nước sạch xối lại là được.”
Cố Lăng Kiệt nhíu mày: “Nếu có người đi qua đây thì sao?”
Bạch Nguyệt đột nhiên nở nụ cười: “Em mang theo dụng cụ, sẽ không ai nhìn thấy chúng ta đâu.”
“Dụng cụ gì?” Cố Lăng Kiệt ngạc nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK