Chương 456: Cô Nên Làm Gì Đó Vì Anh.
CHƯƠNG 456: CÔ NÊN LÀM GÌ ĐÓ VÌ ANH.
Cố Lăng Kiệt gật đầu, bóp tắt nửa điếu thuốc còn dư lại rồi đi về phía phòng bếp.
Bạch Nguyệt xới cơm cho anh.
Anh ăn cơm, không nói tiếng nào, nhưng cũng không nhìn cô một lần.
Cô biết anh đang rất buồn và cũng hiểu cho tâm trạng anh nên cũng không nói gì, chỉ yên lặng ăn cơm.
Vẫn chưa ăn cơm xong thì cô đã nghe thấy tiếng động cơ máy bay.
Thân thể Cố Lăng Kiệt rõ ràng cứng ngắc hơn nhiều.
Bạch Nguyệt nắm tay anh, dịu dàng nhìn anh.
Dù quan hệ giữa anh và bố không tốt lắm nhưng đó vẫn là bố anh nên khó tránh khỏi buồn bã, giống như cô, Hình Bắc Xuyên đối xử với cô không tốt như vậy mà lúc ông ta chết, cô vẫn cảm thấy lòng mình hơi đắng chát.
Cố Lăng Kiệt khẽ mỉm cười với Bạch Nguyệt: “Anh không sao, đi thôi."
Bạch Nguyệt gật đầu: “Em thu dọn phòng bếp một chút, em đã chuẩn bị xong hành lý, đều đặt ở trên lầu "
"Anh đi lấy hành lý. Bên ngoài lạnh lẽo, em hãy mặc thêm quần áo." Cố Lăng Kiệt dặn dò.
*
Chỉ chốc lát sau, máy bay đã bay đến phía trên đầu họ và thả thang dây xuống.
Cố Lăng Kiệt để cho Bạch Nguyệt đi lên trước, anh bảo vệ phía sau cô.
May là hai tháng qua, cô đi rèn luyện, sức khỏe tốt hơn nhiều nên leo lên cũng không quá khó.
Trên máy bay rất ồn ào, Bạch Nguyệt nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.
Anh ôm cô vào lòng.
Cô lẳng lặng dựa vào anh, hai người đều không nói gì.
Máy bay dừng trước một trang viên, mấy người vệ sĩ đã đứng đợi từ lâu.
Cố Lăng Kiệt đi theo bọn họ vào phòng.
"Cậu chủ, ông chủ và bà chủ đều ở lầu hai và đợi cậu về." Người giúp việc nói, khá trách móc.
"Ừ." Cố Lăng Kiệt đáp một tiếng rồi đi lên lầu hai, bước chân nặng nề.
Bạch Nguyệt đi theo sau lưng anh.
Khi anh xuất hiện ở cửa, Tống Tâm Vân nhìn thấy anh, bà ta cắn chặt răng, sãi bước đi tới, tát một cái vào mặt Cố Lăng Kiệt.
Một cái tát rất vang.
Bạch Nguyệt đau lòng nhìn Cố Lăng Kiệt.
Anh không hề thốt ra một tiếng.
Cảm xúc của Tống Tâm Vân rất kích động: “Hai tháng trước, mẹ đã nói với con là ba con không sắp chịu nổi nữa nhưng con không về, bây giờ ông ấy sắp chết con mới về thì còn có tác dụng gì, nếu không phải con khiến ba tức giận thì ba con đâu đến nỗi bệnh không dậy nổi."
Cố Lăng Kiệt rũ mắt không nói lời nào.
"Con không nói lời nào thì có tác dụng gì? Có tác dụng gì?" Tống Tâm Vân đẩy Cố Lăng Kiệt.
Anh đứng thẳng, vẫn không nói gì.
Tống Tâm Vân tiếp tục chỉ trích: "Trừ chuyện của Bạch Nguyệt thì bố con đã làm gì có lỗi với con?
Không phải ông ấy đối xử với Bạch Nguyệt như vậy là vì tốt cho con à, sau đó, khi Bạch Nguyệt quay lại, bố con cũng không làm gì nữa, ông ấy đã ngầm cho phép.
Nhưng con đã làm gì, không để ý đến bố mẹ, không quay về, xem bố mẹ như kẻ thù, cho dù gặp mặt cũng phớt lờ không để ý tới bố mẹ, rốt cuộc bố mẹ đã có lỗi với con chỗ nào, không làm việc ở quân khu, bây giờ lại dứt khoát chơi trò biến mất trên đời, sao con phải làm như vậy?"
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt nặng nề nhìn về phía Cố Thanh Hùng đang nằm trên giường bệnh.
Bạch Nguyệt nhìn theo tầm mắt Cố Lăng Kiệt.
Người đàn ông trên giường bệnh không hề có điểm nào giống Cố Thanh Hùng trong trí nhớ của cô.
Cô nhớ, trước đây Cố Thanh Hùng cao lớn, rắn chắc, vô cùng uy nghiêm, mỗi hành động đều mạnh mẽ, không ai dám chống lại, làm việc cũng dứt khoát, chưa bao giờ cư xử như đàn bà, ông ta làm mọi việc đều để địa vị của mình vững chắc.
Nhưng lúc này, ông ta vô cùng gầy, trên mặt đều là da bọc xương, nằm ở trên giường, đeo bình ôxy, thoi thóp vẫy gọi Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt đi về phía Cố Thanh Hùng.
Tống Tâm Vân nổi giận đẩy Cố Lăng Kiệt ra.
Cố Thanh Hùng lo lắng, tay gõ mép giường, phát ra tiếng động rất lớn.
Tống Tâm Vân thấy Cố Thanh Hùng muốn Cố Lăng Kiệt đi qua nên không ngăn cản nữa, nghiêng mặt thở hổn hển, vừa đau lòng, lại buồn phiền, vừa oán trách đầy lòng.
Cố Lăng Kiệt đi tới trước mặt Cố Thanh Hùng.
Cố Thanh Hùng nắm tay Cố Lăng Kiệt, miệng mấp máy muốn nói gì.
Nhưng tiếng nói quá nhỏ, căn bản không nghe thấy được.
Cố Lăng Kiệt đưa tai đến gần miệng Cố Thanh Hùng.
Tống Tâm Vân thấy cha con họ có lời muốn nói, dù sao chồng cũng sắp mất, bà ta siết chặt quả đấm, xoay người nói với những người khác: "Tất cả mọi người ra ngoài đi."
Bạch Nguyệt đi ra ngoài, nhìn Tống Tâm Vân đóng cửa lại, cô đợi ở cửa, cô đã đồng ý với Cố Lăng Kiệt là dù chuyện gì xảy ra thì họ cũng cùng nhau đối mặt.
Tống Tâm Vân chú ý tới Bạch Nguyệt, bà ta hơi sững sờ, nhíu mày hỏi: "Mấy ngày nay cô vẫn luôn ở bên cạnh Lăng Kiệt à?"
Bạch Nguyệt gật đầu: “Vâng."
Trong mắt Tống Tâm Vân phun ra vẻ căm ghét: “Là cô bảo nó không về đúng không?"
Bạch Nguyệt lắc đầu.
Tống Tâm Vân cười nhạo một tiếng, tự giễu: "Tìm bạn gái không nói với chúng tôi, tôi chăm sóc Tiểu Diễn thật tốt lại vì một sai lầm lần trước nên lập tức dẫn Tiểu Diễn đi, cũng không nói với tôi là Tiểu Diễn đi đâu, không ở quân khu mà phải đi ra nước ngoài, nó dẫn cô đi ra nước ngoài đúng không?"
Bạch Nguyệt biết là bà ta đang tức giận, biết lúc này cảm xúc của bà ta đều là cảm xúc tiêu cực, dù một chuyện nhỏ xíu cũng sẽ làm bà ta tức giận.
Con người chính là như vậy, khi tâm trạng không tốt thì đừng nên trêu chọc người ta, nếu không sẽ khiến cả mình và người khác đều không vui.
Cho nên cô không lên tiếng.
Tống Tâm Vân đã nhận ra, bà ta cười khổ, cười còn khó coi hơn khóc:"Xem kìa, con trai này của tôi còn xem trọng phụ nữ hơn bố mẹ, một Chu Hân Ly, rồi một Bạch Nguyệt, rồi tới cô, tôi có nó mà không bằng không có nó, ít nhất trước đây tôi còn có Thanh Hùng, bây giờ..." Tống Lâm Vân nghĩ đến chồng mình sắp chết, lòng đầy sự buồn bã, giọng nói cũng nghẹn ngào.
Con người rất kỳ quái, khi vừa quen biết chỉ nhìn thấy ưu điểm của đối phương, khi đã thân quen thì trong mắt, ưu điểm của đối phương cũng biến thành khuyết điểm, nhưng khi sắp chết lại toàn nhớ đến những ưu điểm của người đó, cho nên cảm thấy buồn bã, cảm thấy không nỡ.
Cô nhớ là trước kia Tống Tâm Vân là một người phụ nữ rất biết lí lẽ, mặc dù đôi khi bị tình cảm ảnh hưởng nhưng năm năm trước, may mắn là bà ta xin tha cho cô nếu không cô đã chết.
Sau đó, trong quá trình tiếp xúc, mặc dù Tống Tâm Vân chanh chua và khắt khe nhưng cũng coi là người biết lắng nghe phải trái.
Nhưng một cái tát kia quá mạnh.
Cô đau lòng vì Cố Lăng Kiệt, cô không muốn quan hệ giữa anh và bố mẹ căng thẳng, cô là người từng trải, cô biết mặc dù Cố Lăng Kiệt không nói nhưng cũng rất buồn, anh chỉ quen giấu kín trong lòng và gánh vác một mình, cho nên hai tháng trước, Cố Lăng Kiệt biết bố bệnh nặng cũng không nói với cô, sợ cô có gánh nặng.
Cô nên làm gì đó vì Cố Lăng Kiệt.
"Cô Cố, cháu cảm thấy cô hơi hiểu lầm về Lăng Kiệt." Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
"Tôi không hề hiểu lầm nó, đã hai tháng rồi, nếu như nó muốn về thì đã về từ lâu, cơ bản là nó không quan tâm đến sự sống chết của bố mẹ mình." Tống Tâm Vân kích động.
"Nếu như anh ấy mặc kệ thì lúc này cũng không về, với bản lĩnh của anh ấy thì cô cũng không đánh trúng, khi biết bố mình bệnh nặng, tâm trạng của anh ấy vẫn luôn không tốt, nhưng anh ấy không thể quay về." Bạch Nguyệt giải thích.