Chương 743: Niết Bàn Mà Sinh, Một Đời Phồn Hoa
CHƯƠNG 743: NIẾT BÀN MÀ SINH*, MỘT ĐỜI PHỒN HOA
*Niết bàn trong Phật giáo ý nói là cái chết, ở đây có nghĩa là sinh ra từ cái chết.
Tống Tâm Vân biết, kỳ thật Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt là những người giống nhau, chuyện mà họ đã quyết định, người khác có nói nhiều hơn nữa, cũng vô dụng thôi.
Bởi vì thật ra so với bất kỳ người nào họ cũng đều thông minh và lý trí hơn.
Họ có thể nhìn đến được sự phát triển, có thể thoát ra khỏi cục diện hiện tại, nhìn thấy những thứ không giống nhau.
Bà đi vào phòng của Bạch Nguyệt, dặn dò: "Lần này sau khi con rời đi, nhớ phải bảo trọng sức khỏe, cái gì cũng là của người khác, chỉ có thân thể là của mình."
"Mẹ cũng phải bảo trọng thân thể." Bạch Nguyệt thật lòng nói.
"Mẹ sẽ chăm sóc tốt Thủ Thủ, con yên tâm, chờ con phiêu bạt mệt mỏi rồi, mẹ bất cứ lúc nào cũng đợi con trở về." Tống Tâm Vân nói, ánh mắt đỏ lên, quay mặt, lau nước mắt, ra khỏi phòng của Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nhìn theo hướng Tống Tâm Vân rời đi, nước mắt cũng lẳng lặng chảy xuống.
Cô sẽ không trở về nữa, sẽ không gặp lại nữa. Trở về, mặc dù Cố Lăng Kiệt còn sống trở về, cô cũng sẽ không trở về.
Rất mệt a, một đoạn tình yêu đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của cô, thậm chí là ý chí.
Cô không làm gì cả, kết quả, đả kích cũng là hủy đất hiệt trời.
Cô không tạm biệt Thủ Thủ, cũng không có nói gặp lại với tiểu Hạ và Lâm Thư Lam, mang theo hành lý, đi khỏi nơi đây.
Cô đi tìm Từ Trường An.
Từ Trường An kết hôn với Từ Kiều, Từ Kiều mang thai sáu tháng rồi, ở trong nhà tĩnh dưỡng.
Từ Trường An nhìn thấy Bạch Nguyệt rất vui mừng: "Em đã đi đâu? Điện thoại luôn tắt máy? Anh kết hôn em cũng không tới."
Bạch Nguyệt mỉm cười: "Thực xin lỗi, lúc trước đã xảy ra quá nhiều chuyện, em trốn đi."
"Tổng thống bây giờ là chồng em sao? Hay anh chồng em?" Từ Trường An tò mò hỏi.
"Là anh trai của Cố Lăng Kiệt. Đàn anh, bên kia nước Mỹ có phải có một loại thủ thuật có thể xóa bỏ bộ phận ký ức." Bạch Nguyệt chăm chú hỏi.
"Theo anh được biết, có đang nghiên cứu, vẫn luôn không có có thành công, cấu tạo trong đại não rất phức tạp, có thể chữa trị tế bào, chữa trị thần kinh, có thể làm cho một người hoàn toàn mất trí nhớ, nhưng không thể bộ phận mất ký ức. Có điều, thầy thôi miên có thể tiến hành thôi miên thông qua tiềm thức của con người, có thể đạt tới hiệu quả thôi miên bộ phận, cái này em càng rõ hơn anh." Từ Trường An không hiểu hỏi.
"Nhưng mà lợi dụng tiềm thức thôi miên, quá không ổn định, một khi trí nhớ mở ra lỗ hổng, sẽ bị thôi miên chen chúc tới, không phải kế hoạch lâu dài." Bạch Nguyệt suy tư nói.
"Em muốn thôi miên ai?" Từ Trường An hỏi.
Bạch Nguyệt tìm đến anh ta, đương nhiên không muốn giấu giếm: "Tự chính mình."
Từ Trường An ngây ngẩn cả người: "Thôi miên bản thân so với thôi miên người bình thường độ khó cao hơn trăm lần, bởi vì tiềm thức gặp bài xích."
"Vì vậy em cần sự giúp đỡ của anh."
"Ở phương diện này em mới là nhân tài xuất chúng trong nghề, trình độ thôi miên của anh không tốt bằng em, anh không có lòng tin tự mình làm tốt." Từ Trường An lo lắng nói.
"Sau khi em uống thuốc, anh ở bên ngoài phụ trợ, em cũng sẽ tận lực thôi miên, em không biết có thể làm được hay không, nhưng mà, không làm khẳng định làm không được, đúng không?" Bạch Nguyệt suy tư nói.
"Em muốn thôi miên xóa bỏ ký ức đoạn nào?"
Bạch Nguyệt rủ đôi mắt xuống, ánh mắt nặng nề, lại như ánh trăng đêm đông soi xuống mặt hồ, sáng tỏ, thanh tịnh: "Về Cố Lăng Kiệt, toàn bộ."
"Vì sao? Em không phải rất yêu anh ta hay sao?" Từ Trường An càng không hiểu.
"Cầu mà không được, muốn mà không thể, vốn chính là chuyện thống khổ nhất, em không muốn lại thống khổ thêm nữa, anh ấy từ ngày rời đi, không xứng đáng để em chờ đợi." Bạch Nguyệt khẳng định nói.
"Dễ dàng buông tay, không phải là tác phong làm việc của em."
"Đó là bởi vì em biết, kết quả của việc không buông bỏ, sẽ chỉ tổn thương càng sâu. Đàn anh, quanh đi quẩn lại, mười năm rồi, năm đó em hai mươi mốt tuổi, năm nay đã ba mươi mốt, em không biết em còn có bao nhiêu cái mười năm phải đi chờ đợi nữa. Có lẽ, là cả đời, nếu như anh ấy yêu em, cả đời em cũng chờ! Nhưng mà anh ấy không yêu em, anh ấy có thể dễ dàng từ bỏ ở chung với em. Vì sao em lại phải luôn đứng nguyên một chỗ chờ anh ấy, em không muốn đợi, không muốn giống như Tống Tâm Vân, phí thời gian cả đời, đến chết, cũng không đạt được an bình nơi trái tim." Bạch Nguyệt có chút kích động nói.
"Sau khi em quên anh ta, sẽ bắt đầu một tình yêu mới sao?"
"Sẽ." Bạch Nguyệt kiên định trả lời.
"Em đã quyết định yêu lại một lần nữa, không dùng thôi miên, có thể." Từ Trường An ôn nhu nói.
Chuyện của Bạch Nguyệt anh biết cũng không ít, vì vậy, đau khổ cho cuộc gặp gỡ của cô.
Bạch Nguyệt cười khổ: "Không thôi miên, em buông bỏ anh ấy không nổi, đã từng nằm trong trái tim của em, cùng cốt nhục của em dung hợp lại với nhau. Bởi vì không có cam lòng, bởi vì trong lòng còn có oán niệm, em từng phút đồng hồ đều muốn đem trái tim móc ra, đem anh ấy vứt bỏ. Thế nhưng, sau khi trái tim bị móc ra, em sẽ chết, em chết rồi, lại nên đi nơi nào? Em không muốn mỗi một ngày đều tái diễn cuộc sống thống khổ, tuyệt vọng, bi thương, một ngày nào đó ta sẽ tan vỡ đấy. Vì vậy, em chỉ có thể thôi miên, đàn anh, giúp em, giúp em vĩnh viễn không phải nhớ lại anh ấy."
"Anh sẽ cố hết sức, nhưng Bạch Nguyệt, em thật sự nghĩ thông suốt rồi sao?" Từ Trường An cuối cùng hỏi.
"Không phải em nghĩ thông suốt, đây là cách tốt nhất, không cần phải lo lắng anh ấy còn sống hay đã chết, anh ấy đi nơi nào? Em và con trong lòng anh ấy có bao nhiêu quan trọng, từ nay về sau, Bạch Nguyệt em Niết Bàn mà sinh, không vì người khác nữa, chỉ vì chính mình, em cũng muốn giống như đại sư xem số nói, cười xem nhàn nhã hoa rơi, mây cuốn mây bay." Bạch Nguyệt chảy nước mắt nói: "Nếu như một lần thôi miên không thành, thì hai lần, hai lần không thành, thì ba lần, ba lần không thành, thì lặp lại vô số lần!"
Từ Trường An biết Bạch Nguyệt tâm ý đã quyết: "Em chuẩn bị chừng nào thì bắt đầu?"
"Hôm nay, bây giờ." Bạch Nguyệt xác định nói, thấy thuốc từ trong túi ra: "Cho em một chén nước."
Từ Trường An rót một chén nước cho cô.
Bạch Nguyệt lưu loát uống thuốc, nằm trên ghế không gian, nhắm mắt lại.
Thật ra, vẫn như cũ không có cam lòng, nhưng, tinh thần cô đã tới mức chuẩn bị sụp đổ.
Tất cả, chỉ đến đây thôi...
Hơn nửa năm sau, nước Mỹ, tại một cuộc họp báo.
"Có người hỏi tôi, não bộ của đàn ông và phụ nữ có gì khác nhau. Dựa theo khoa học mà nói chính là, não bộ của đàn ông thông thường sẽ to hơn so với phụ nữ, nhưng mà, phụ nữ có nhiều tế bào thần kinh cùng kết nối hơn đàn ông. Vì vậy, não trái của phụ nữ càng điều chỉnh cảm xúc nhiều hơn, nhưng đàn ông sẽ tư duy mạch lạc logic hơn phụ nữ."
"Bởi vì não bộ của đàn ông và phụ nữ khác nhau, dẫn đến việc phụ nữ mắc bệnh thần kinh nhiều gấp hai lần so với đàn ông."
"Minh mẫn, mỗi ngày ở trong khổ sở, cuộc sống không thể tự gánh vác, cần dựa vào người khác, hay là ngủ, trong não bộ đều trải qua, đều đạt được hạnh phúc, mong muốn, vui vẻ."
"Trong não bộ của mỗi người, có thể xây dựng một thế giới khác, chúng ta gọi là tưởng tượng. Mỗi người có thể trong não bộ, mỗi ngày đề sẽ phát ra một trăm nghìn phản ứng hóa học."
"Có vài tâm trạng, chúng ta gọi là bi thương, hậm hực, khổ sở, những phản ứng hóa học này sau khi sản sinh virus, kích thích đến thần kinh, ảnh hưởng đến thế giới quan, nhân sinh quan, hành vi, cách nghĩ, lý trí và quyết định của con người."
"Có vài tâm trạng, chúng ta trở nên vui sướng, hưng phấn, vui vẻ, những phản ứng hóa học này cũng sẽ sản sinh ra thuốc giải độc, sẽ khiến con người trầm cảm, thay đổi cách nghĩ tuyệt vọng, dần dần chuyển biến tốt đẹp, cũng sẽ làm cho linh hồn tà ác được thanh lọc."
"Chủ đề ngày hôm nay tôi muốn nói, là thôi miên, nếu như kí ức bi thương khiến bạn không cách nào cảm thụ được sự tốt đẹp của thế giới, không cách nào tự gánh vác, làm cho người thân bên cạnh đau thấu tâm can, thậm chí cam chịu, nghĩ tới muốn trả thù xã hội. Như vậy, bạn có thể liên hệ với phòng chẩn đoán tâm lý Bạch Nguyệt, tôi là chuyên gia tâm lý, Bạch Nguyệt."