Chương 533: Những Gì Tôi Làm Đều Là Cam Tâm Tình Nguyện
CHƯƠNG 533: NHỮNG GÌ TÔI LÀM ĐỀU LÀ CAM TÂM TÌNH NGUYỆN
Bạch Nguyệt càng nghĩ càng tức giận, Thẩm Diên Dũng đột nhiên phản bội, rất nhiều kế hoạch của cô cũng thực hiện được, cô ôm lấy đầu, nhắm mắt lại, bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh lại.
Cô mở to mắt, nhìn bức ảnh Cố Lăng Kiệt trên bàn.
Cô phải bình tĩnh lại, kích động và tức giận không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì.
Kiểm tra camera giám sát xong, Lâm Thư đã bố trí giường vào trong thư viện, còn bố trí thêm cả một tấm bình phong và một tấm rèm.
Cô nâng người dậy, ôm máy tính đi đến thư viện.
“Cô chủ, cô cần gì cứ gọi tôi.” Lâm Thư nói.
Bạch Nguyệt gậtđầu, để máy tính ở trên bàn làm việc, mở chút nhạc nhẹ, chọn một cuốn sách tâm lý rồi tùy ý lật từng trang.
Mười phút sau cô mới bình tĩnh lại, tiếp tục thiết kế khảo sát tâm lý.
Không biết đã qua 12h đêm từ lúc nào, Bạch Nguyệt đi đến sau giá sách, nhìn lối vào bí mật trên trần nhà, không biết hôm nay Cố Lăng Kiệt có đến không?
Cô chớp mắt, quay người thì nghe thấy tiếng động trên đỉnh đầu, bèn ngẩng đầu lên.
“Hi.” Hình Thiên cười tươi chào cô, nhảy từ bên trên xuống: “Đợi lâu lắm rồi phải không.”
“Em còn tưởng hôm nay anh sẽ không tới.” Bạch Nguyệt vươn tay ra ôm lấy anh.
“Đứa ngốc, anh nói rồi, nếu không có gì đặc biệt thì không thể không đến, anh không đến em sẽ lo lắng, đúng rồi, nếu như em lo lắng có thể gọi điện cho anh.” Hình Thiên giữ lấy vai cô nói.
“Thẩm Ngạo xảy ra chuyện lớn, em sợ điện thoại của anh bị theo dõi, liên lạc không tiện.
Hình Thiên cụp mắt nhìn cô, miệng không ngừng tán dương: “Anh có một người vợ thật hiểu chuyện.”
“Em có một người chồng thật vất vả.”Bạch Nguyệt dịu dàng đáp.
“Ngày mai anh sẽ đem một cái điện thoại đến cho em, số điện thoại là giả, tín hiệu là từ công cụ phục vụ ở nước ngoài, truyền đến điện thoại của em, sẽ không bị ai theo dõi.”
“Vậy số điện thoại liên lạc bây giờ của anh thì sao?”
“Anh cũng đổi một cái giả, ngày mai làm một cái mới, chúng ta có thể liên lạc với nhau, không cần kiêng nể gì.” Hình Thiên cười nói.
Bạch Nguyệt thở dài: “Em không thể vào bộ ngoại giao và nội các rồi, Thẩm Diên Dũng không nhường đường.”
“Không có tình hình gì đặc biệt thì hàng ngày anh đều đến với em, bên bộ ngoại giao anh lo được, em không cần lo lắng, còn về phía nội các, người đứng đầu là Hoa Tiên Thược, em muốn vào được đó phải thông qua cô ta, cô ta đã đồng ý rồi thì Thẩm Diên Dũng cũng sẽ chẳng nói được gì.”
“Tính cách Thẩm Diên Dũng cứng nhắc, Hoa Tiên Thược sẽ nghe lời anh ta, không cần lo lắng, em còn việc khác phải làm, anh đói không? Em làm rất nhiều cá, còn bảo Lâm Thư chuẩn bị lò vi sóng, chúng ta ăn đêm trước.” Bạch Nguyệt kéo tay của Hình Thiên đi.
“Lâm Thư biết chuyện của anh rồi?” Hình Thiên hoài nghi hỏi.
“Hôm qua lúc em đi bị cô ấy nhìn thấy, em không giấu được.”
“Cũng tốt, có cô ấy giúp đỡ, chúng ta sẽ an toàn hơn.” Hình Thiên không chút trách móc.
Bạch Nguyệt hâm nóng đồ ăn, Hình Thiên nhìn chằm chằm vào cô, mắt không chớp: “Tiểu Nguyệt, còn bao lâu nữa, em mang thai ba tháng rồi?”
Bạch Nguyệt đỏ mặt: “Đã nửa tháng như này rồi, nếu như anh muốn….”
Cô không nói ra, anh cúi đầu, giữ lấy môi cô, mãnh liệt hôn cô.
Anh nhìn cô, bàn tay to lớn giữ lấy gáy cô: “Làm thế nào bây giờ?”
“Sao thế?” Bạch Nguyệt cảm thấy khó hiểu.
“Em càng đẹp, anh càng không muốn làm tổn thương em.”
Bạch Nguyệt cười hì hì: “Sao anh có thể làm tổn thương em được.”
Hình Thiên cong môi: “Đúng vậy, anh không thể làm tổn thương em, một chút cũng không muốn làm tổn thương em, chúng ta ăn canh cá em làm đi.”
Ăn cơm xong.
Bạch Nguyệt và Hình Thiên nằm lên giường, cô nhìn bộ dạng vội vã của anh, dường như đang suy nghĩ đến vấn đề khó nào đó.
“Sao vậy? Anh có tâm sự à?” Bạch Nguyệt nâng đầu dậy hỏi.
“Anh có một người bạn, bạn của cậu ấy đi tới một nơi rất xa, bảo cậu ấy chăm sóc vợ của mình, sau đó cậu ấy đã yêu luôn người vợ, cậu ấy cả thấy rất đau khổ, hỏi anh nên làm thế nào? Tiểu Nguyệt, em là nhà tâm lý học, em cảm thấy nên làm gì?” Hình Thiên nghiêm trọng hỏi.
“Người vợ đó có yêu bạn anh không?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Người cô ấy yêu là chồng cô ấy, nhưng chồng cô ấy chết rồi. Cậu ấy không dám nói với vợ của bạn mình, sợ cô ấy buồn, chỉ có thể lặng lẽ bảo vệ cô ấy, ở bên cô ấy.” Hình Thiên thương cảm nói.
Bạch Nguyệt có cảm giác không mấy thoải mái: “Anh đang nói người bạn nào thế?”
“Tô Sỹ Hào, em cũng quen đó.” Hình Thiên nói.
“Anh ta à.” Bạch Nguyệt nhắm mắt lại, thở phào nhẹ nhõm: “Em cảm thấy, nếu như chết rồi thì vẫn nên để cô gái đó biết được chân tướng.”
“Biết được chân tướng, cô gái đó sẽ tự sát, cậu ấy muốn ở bên cô ấy, đợi một thời gian rồi hoặc đợi đến ngày cô ấy biết được sự thật thì đau thương cũng giảm bớt.” Hình Thiên thấp giọng.
“Nếu như anhc hết đi, em thà đi theo anh, còn hơn là một mình cô độc chờ đợi trên thế giới này,” Giọng nói Bạch Nguyệt dịu dàng.
Hình Thiên cắn môi, ở đáy mắt hiện lên một tia ảm đảm: “Ngủ đi, em đã chờ anh cả ngày rồi.”
“Ừm.” Bạch Nguyệt thật sự có chút mệt mỏi, lại còn mấy trận liên tiếp chưa đánh, cô cần nghỉ ngơi. Cô ôm Hình Thiên, chui vào lòng anh, thoải mái ngủ.
Hình Thiên trầm lặng nhìn cô, nhìn chằm chằm cô, rất lâu, rất lâu.
Lúc Bạch Nguyệt tỉnh lại thì Hình Thiên đã không còn ở đây nữa rồi.
Cô nhìn thời gian trên điện thoại, đã 10h20 phút sáng rồi, có mấy thông báo điện thoại, Alan, Lâm Tiến, Thẩm Diên Dũng, còn có cả….Thịnh Đông Quang.
Thịnh Đông Quang lại gọi điện cho cô.
Nhiều cuộc điện thoại như vậy nhưng cô không nghe thấy, chắc là Cố Lăng Kiệt để im lặng hộ cô, quả nhiên…
Bạch Nguyệt vừa đi ra ngoài, vừa gọi điện thoại cho Lâm Tiến.
“Cô chủ, đã hành động theo kế hoạch, người đã ở trong khu quân sự của chúng ta rồi, bây giờ lên án?” Lâm Tiến hỏi.
“Cứ theo trình tự bình thường, còn nữa, phải đảm bảo sự an toàn cho người của chúng ta, ngoài ra gửi toàn bộ ảnh có liên quan cho tôi, còn lại để tôi giải quyết.”
“Được.”
Bạch Nguyệt cúp điện thoại, rồi gọi cho Alan: “Ngại quá, tôi vừa ngủ dậy, không nghe thấy tiếng chuông.”
“Không sao, em là thai phụ, cần phải nghỉ ngơi, hôm qua người của em hành động rồi? Nhà xưởng của tôi đều cháy rụi rồi, may mà không có thiệt hại về người.”
“Sao tôi cso thể liên lụy người vô tội chứ, bên quốc tế còn phải phiền anh đi tạo áp lực rồi.”
“Tôi biết nên làm gì, bây giờ tôi đang ở sân bay rồi, khoảng 4-5 phút nữa sẽ bay.” Alan nhẹ nhàng nói.
“Tôi nợ anh rất nhiều, có cơ hội nhất định báo đáp.” Bạch Nguyệt nói lời cảm ơn.
Alan cười rộ lên: “Em quên rồi sao? Tôi từng nói rồi, tất cả những gì tôi làm đều là cam tâm tình nguyện, cho nên, không cần em báo đáp, coi như là ban đầu em cứu tôi cũng có điểm tốt, hiểu không?”
Bạch Nguyệt nhắm mắt: “Cảm ơn, đợi mọi việc kết thúc, tổn thất của anh cứ tính cho tôi, coi như là tâm ý của tôi, anh không được phép từ chối, tôi sẽ áy náy.”
Alan cười: “Được thôi.”