Chương 562: Những Lời Anh Nói Với Em Đều Đúng Anh Chính Là Muốn Em Xinh Đẹp
CHƯƠNG 562: NHỮNG LỜI ANH NÓI VỚI EM ĐỀU ĐÚNG ANH CHÍNH LÀ MUỐN EM XINH ĐẸP
“Nói đi mà, nói đi.” Lưu San thúc giục.
“Em gái của Giang Hành Duật là bởi vì anh mà tự sát.” Thẩm Diên Dũng đơn giản nói.
“Ồ.” Lưu San kéo dài âm cuối.
Trong đầu cô bổ sung vô số nội dung.
Sớm đã biết lịch sử phong lưu của anh ta, phụ nữ vì anh ta tự sát dường như không chỉ có một người.
Người đàn ông này, quả nhiên là yêu quái, giỏi thuật mê hoặc, may mà cô có thiên nhãn kim tinh, nếu không yêu phải anh ta, anh ta lại có vợ, cô mỗi ngày sẽ biết bao phiền muộn.
Bởi vì nghĩ chuyện trong lòng, Lưu San đem cả miếng thịt kho nhét vào trong miệng, ý thức miếng thịt quá to, cắn một miếng, toàn là mỡ.
Thẩm Diên Dũng bó tay, rút khăn giấy lau miệng cho cô.
Lưu San lùi lại phía sau, không quen để anh ta lau miệng, cảm thấy đây là chuyện người lớn đối với trẻ nhỏ.
Cô không phải là trẻ nhỏ của anh ta, cô tự rút khăn giấy lau miệng: “Đầu bếp nhà anh làm cũng ngon đấy, chỉ là miếng thịt có hơi to.”
“Làm gì có ai há miệng ăn cả miếng, anh nói với bọn họ một chút, lần sau cắt nhỏ một chút.”
“Đồ ngài Tổng thống ban tặng, tôi đương nhiên một miếng ăn hết, mới có thể biểu đạt được thành ý.” Lưu San cười xấu xa nói, đều là có ý trêu trọc.
“Em kính trọng anh như vậy, sao lúc trước anh không phát hiện ra.” Thẩm Diên Dũng thuận theo lời cô nói, cúi đầu đem miếng thịt chia làm hai, gắp cho cô một miếng.
Lưu San nghi ngờ nhìn anh ta.
Cô phát hiện anh ta của hiện tại và trước đây không giống nhau, lúc trước làm gì có chia thịt làm hai phần cho cô, anh ta lúc trước chỉ biết nói cô ăn nhiều, béo.
“Thẩm Diên Dũng, anh, chuyển giới rồi?”
Anh chỉ là muốn cho cô biết cái tốt của anh, tốt đến mức, sẽ không dễ dàng rời đi.
“Đối với em có tốt không?” Thẩm Diên Dũng hỏi ngược lại.
Lưu San cắn đũa: “Tốt thì có tốt, nhưng mà sao tôi lại cảm thấy không phải lừa đảo thì là cướp bóc, anh có chuyện muốn nhờ tôi? Tôi cái gì cũng không biết đâu.”
Cô cái gì cũng không biết, nói vô cùng thành khẩn.
“Không có để em làm cái gì, em ngoan một chút là được, buổi tối anh còn phải tiếp sứ giả nước ngoài, em đi cùng anh.” Thẩm Diên Dũng nói.
“Tôi, có thể không đi không?” Nghĩ đến lễ tiếp đón sứ giả, chắn chắn vô cùng nề nếp, chắc chắn không thích với kiểu người trời sinh lười biếng như cô.
“Không được, sau này em sẽ thường xuyên gặp, bây giờ bắt đầu làm quen dần đi, không yêu cầu em ngay lập tức phải học, em là người trời sinh thông minh, rất dễ dàng nắm bắt được.” Thẩm Diên Dũng khen ngợi nói.
Cô vậy mà là người trời sinh thông minh.
Cám ơn a.
Anh ta đã nói như thế rồi, cô từ chối, anh ta chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.
“Dù sao, làm sai rồi, anh cũng sẽ không trách tôi.” Lưu San coi như đồng ý.
Thẩm Diên Dũng mỉm cười: “Đương nhiên, ăn xong cơm, để nhà thiết kế tạo kiểu tóc, mấy loại quần áo đều phải đặt làm, thế nên, chiều nay em không được đi đâu.”
Làm tóc, may quần áo, cô còn thích nữa là, gật gật đầu.
Sau bữa cơm, Hoa Tiên đã đứng ở cửa đợi rất lâu, nhìn thấy Lưu San.
Cô ta mỉm cười với cô, đi đến trước mặt Thẩm Diên Dũng: “Diên Dũng, lúc anh ăn cơm xảy ra một chuyện, chúng ta đến phòng làm việc nói chuyện.”
“Được.” Thẩm Diên Dũng hai tay đút túi áo, gật đầu: “Được, tôi cũng đang có chuyện muốn nói với cô.”
Thẩm Diên Dũng xoay người, đi vào phòng làm việc, Hoa Tiên đi theo.
Nam Cung Nguyệt đến trước mặt Lưu San, biểu cảm có chút kì lạ, nhắc nhở: “Ngày mai phu nhân mở tiệc mời sứ giả tới làm khách, vợ của sứ giả là người mù màu đỏ xanh, hơn nữa, dị ứng nước hoa, cô để ý một chút.”
“Biết rồi.” Lưu San ngồi trên sofa, mở tivi.
Nam Cung Nguyệt nhíu mày: “Xem tivi phải có sự cho phép của phu nhân và Tổng thống.”
Lưu San không muốn gây rắc rối, tắt tivi, cầm một quả táo, nằm trên sofa, cắn một miếng, phát ra tiếng két.
“Cô ngồi kiểu gì không có chút ngay ngắn, ăn uống không có đàng hoàng, sofa là dùng để ngồi, không phải để nằm, cô như vậy, sẽ khiến người khác xem thường.” Nam Cung Nguyệt lại nói.
Lưu San nhìn Nam Cung Nguyệt một cái, đứng dậy, đi về hướng cầu thang.
Nam Cung Nguyệt chặn trước mặt cô: “Hiện tại phu nhân và Tổng thống đang nói chuyện, nếu như có thể để cô nghe, cũng không cần đi đến phòng làm việc.”
“Cái đó, chị gái, tôi không phải muốn đến phòng làm việc, tôi chỉ muốn về phòng của mình, Ok?” Lưu San lười biếng hỏi.
Nam Cung Nguyệt xấu hổ đứng sang một bên.
Lưu San đi qua cô ta.
Nam Cung Nguyệt càng nhìn cô càng không vừa mắt, khẽ nói: “Không biết từ cái chợ nào, một chút gia giáo cũng không có.”
Lưu San dừng bước.
Gì cũng có thể nhịn, cái này thì nhịn không nổi.
Cô quay đầu, đi đến trước mặt Nam Cung Nguyệt, từ trên cao nhìn xuống cô ta: “Đừng có nói xấu sau lưng người khác, nhà cô gia giáo thì tốt à?”
“Bố tôi là Tướng quân Nam Cung, tôi từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc, chỗ nào gia giáo không tốt?” Nam Cung Nguyệt đỏ tai hồng.
“Cái gì cũng bị cô nói rồi, cô cho rằng nhà cô gia giáo tốt, cũng là tự cô cho là thế, cô cho rằng người khác gia giáo không tốt, cũng là tự cô cho là như vậy, nhưng, đừng để tôi nghe thêm lần nữa, tôi không muốn để ý đến cô, nếu như cô cứ muốn chọc giận, vậy thì, tôi cũng không khách sáo nữa.” Lưu San lời lẽ sắc bén nói.
Nam Cung Nguyệt nhìn cô yếu ớt, không ngờ lại hung dữ như vậy, sắc một lúc đỏ lúc trắng: “Cô muốn không khách sáo thế nào?”
“Muốn biết?” Lưu San nhếch miệng cười, quay người, đi lên trên lầu, đi đến trước cửa phòng làm việc, gõ cửa phòng.
Hoa Tiên mở cửa, mỉm cười nói: “Sao thế?”
“Nữ giúp việc của cô nói muốn xem ti vi phải có sự cho phép của cô, tôi có thể xem ti vi không?” Lưu San hỏi.
“Đương nhiên, cô cứ xem thoải mái, không cần phải có sự cho phép của tôi, nếu cô đã đến đây, chúng ta chính là người một nhà, thoải mái là được.” Hoa Tiên khách sáo nói.
“Nữ giúp việc của cô lúc nãy mới nói nhà tôi gia giáo không tốt, tôi ý à, bố tôi cả đời làm viện trưởng cần cù chăm chỉ, mẹ sinh ra trong dòng dõi thư hương, lúc còn rất trẻ, bà đã làm quan, cả thời thanh bạch, cách người nói tôi thì có thể, đừng có đem bố mẹ tôi vào, có được không?” Lưu San rất khách sáo nói.
“Xin lỗi, là tôi dạy dỗ không nghiêm, giúp việc của tôi ăn nói linh tinh, Nam Cung Nguyệt, qua đây xin lỗi.” Hoa Tiên nghiêm khắc nói.
Nam Cung Nguyệt cúi đầu, trong lòng không tình nguyện, đi đến trước mặt Lưu San, lén nhìn Hoa Tiên một cái, thấp giọng nói: “Xin lỗi, là tôi ăn nói linh tinh.”
“Vậy tôi có thể xem ti vi?” Lưu San hỏi Nam Cung Nguyệt.
Nam Cung Nguyệt mím môi không nói.
“Đương nhiên có thế, em gái cứ tự nhiên, nếu như giúp việc của tôi sau này còn đắc tội, cô cứ nói với tôi.” Hoa Tiên mỉm cười nói.
Lưu San nhìn Hoa Tiên.
Dựa theo tuổi tác, cô nên là chị mới đúng.
Hoa Tiên dịu dàng ôn nhu, âm thanh cũng rất dễ nghe, khiến người khác trong lòng dễ chịu.
Cô chính là không muốn so đo, cũng không muốn đắc tội, nhưng mà, nếu sau này Nam Cung Nguyệt cũng quấy rầy như vậy, sẽ khiến cô cảm thấy phiền, cô vốn là người không biết nói chuyện.
“Cảm ơn.” Lưu San nói, quay người, đi xuống lầu.
Hoa Tiên nhìn Nam Cung Nguyệt: “Lần sau đừng như thế, tôi đã nói với cô rồi.”