Chương 1277: Sau Này Sẽ Đi Theo Cô
CHƯƠNG 1277: SAU NÀY SẼ ĐI THEO CÔ
“Trước đây không phải cô từng nói qua, phải đối xử tốt với cậu ta, một mực đối xử tốt với cậu ta, tốt đến một ngày nào đó, cô biến mất, cậu ta sẽ nhớ nhung cô, tôi thấy như thế là hợp lý nhất.” Mục Uyển khích lệ.
“Nhưng mà anh ta với Hắc Muội lại...” An Kỳ vừa nghĩ tới là lại đau đầu.
“Chỉ là đùa cho vui thôi, Sở Giản coi con bé như em gái, cô xem Hắc Muội làm người ta tính tình dễ thương bao nhiêu, có lúc cô cũng nên kiềm chế cái tính nóng nảy lại. Cô quên rồi sao, trước kia cô gặp nhiều chuyện như vậy, có bao nhiêu chuyện là do cô bị kích động mà nên?” Mục Uyển lại tiếp tục khuyên nhủ.
An Kỳ hít một hơi thật sâu, nhìn Mục Uyển, mắt chứa đựng sự biết ơn: “Cô còn nhỏ hơn tôi, nhưng lại có cảm giác trưởng thành hơn rất nhiều, tại hạ bái phục.”
An Kỳ nghiêng mình, cực kỳ nghiêm túc nghiêng mình, ngẩng đầu lên, tự như vừa cười: “Phu nhân, sau này tôi sẽ theo cô.”
Mục Uyển hiểu rõ An Kỳ nói gì: “Tôi ở đây, thực ra cứ ra vào thoải mái.”
“Vâng.” An Kỳ đáp.
Mục Uyển tiến vào trong bếp, xào rau.
An Kỳ ngồi đối diện với Sở Giản, nhìn chằm chằm anh ta, mắt cũng không thèm chớp.
Sở Giản liếc cô một cái, lại liếc cái nữa: “Cô đang muốn kiếm chuyện đánh nhau với tôi đấy à?”
“Đánh không? Giờ đi ra ngoài luôn.” An Kỳ nói xong, giọng điệu thoắt oán giận.
“Được thôi, tới luôn.” Sở Giản bước ra.
Mười phút sau, cả hai quay trở lại.
Trên mặt An Kỳ xanh xanh tím tím, Sở Giản xoay xoay cổ tay: “Cô điên rồi chắc?”
An Kỳ không thèm cất lời, đi một mạch về phòng tự thoa thuốc.
Cô có bị dở hơi mới đi thích Sở Giản.
Thằng cha này chả biết thương hoa tiếc ngọc tí nào, cứ nhè mặt cô mà đánh, sao không đập nát cô luôn đi.
Cô dỗi.
Mục Uyển xào xong rau, nói với Hắc Muội: “Em bưng rau ra đi, chị gọi Hạng Thịnh Duật xuống ăn cơm.”
“Vâng, phu nhân.” Mục Uyển vừa định lên lầu thì điện thoại của cô reo lên.
Cô thấy là Hình Thiên, khựng lại một chút, muốn thẳng tay ngắt máy, thế nhưng… cuối cùng vẫn ấn nhận cuộc gọi.
“Uyển Uyển.” Hình Thiên gọi.
Chỉ mới nghe thấy giọng nói, lòng cô đã chùng xuống, chua chua chát chát, giọng lạnh băng: “Có việc gì sao?”
“Ngày mai anh về, trước khi trở về, chúng ta gặp nhau đi, được không?” Hình Thiên hỏi.
“Gặp mặt làm gì?” Mục Uyển vặn lại: “Anh sắp cưới Hoa Nhiên rồi, tôi cũng sắp gả cho Hạng Thịnh Duật, chúng ta gặp nhau, hình như không thích hợp lắm, anh không thấy thế à?”
“Không phải chúng ta vẫn là bạn bè sao?” Hình Thiên đáp.
Mục Uyển hít một hơi thật sâu: “Mai mấy giờ anh đi?”
“Vẫn đang sắp xếp, có lẽ sẽ rơi vào khoảng buổi chiều.”
“Giờ tôi đang ăn cơm, đến tối sang nhà cha mẹ Hạng Thịnh Duật ăn cơm, xem như lần đầu chính thức ra mắt, cho nên buổi chiều tôi phải đi mua quà, trưa mai đi, tôi dẫn cả Hạng Thịnh Duật tới gặp anh một lần.” Mục Uyển nói.
“Em dẫn cả Hạng Thịnh Duật?” Hình Thiên không thể ngờ được cô sẽ đưa cả Hạng Thịnh Duật theo.
“Anh cũng có thể đưa cả Hoa Nhiên tới, không phải là bạn bè sao? Cũng chỉ có thể là bạn bè thôi, tôi với anh đơn lẻ đến gặp nhau, tôi nghĩ Hạng Thịnh Duật sẽ giận. Tôi không sợ anh ấy giận, mà tôi để tâm.” Mục Uyển nói.
“Em yêu anh ta rồi?” Hình Thiên càng thêm kinh ngạc.
Mục Uyển trầm ngâm, yêu, thực ra cũng chưa đến, nhưng cô muốn chấp thuận anh rồi.
Có rất nhiều chuyện đã bị anh ấy làm cho rung động, chưa từng có ai yêu cô như thế.
“Anh có muốn gặp không? Nếu như muốn, tôi sẽ đi hỏi Hạng Thịnh Duật, gần đây anh ấy bận nhiều việc phải làm.” Mục Uyển nói.
“Vậy thì hẹn gặp một bữa đi.” Tâm trạng Hình Thiên ảm đạm.
Mục Uyển cúp máy, lên lầu.
Hạng Thịnh Duật ngủ thật rồi.
Cô không muốn làm ồn khiến anh tỉnh giấc, đang chuẩn bị xoay người, Hạng Thịnh Duật mở mắt: “Uyển Uyển.”
Mục Uyển áy náy nhìn anh: “Có phải em làm ồn ảnh hưởng anh không?”
“Không phải tới giờ ăn cơm rồi sao? Đáng ra em nên gọi anh dậy.” Hạng Thịnh Duật nói, ngồi dậy, ôm dính lấy Mục Uyển: “Nếu không phải lúc nãy anh tỉnh dậy, em cũng không định gọi anh luôn đúng không?”
“Muốn để anh ngủ thêm chút nữa, dù gì cơm cũng hâm nóng lại được.” Mục Uyển nói.
“Lúc trước khi anh còn bận bịu, một ngày chỉ ngủ có một tiếng, tối qua anh ngủ khá ngon, vừa rồi cũng nghỉ thoải mái, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.” Hạng Thịnh Duật nắm tay cô rời đi.
“Hạng Thịnh Duật.” Mục Uyển kêu anh, nghĩ một chút lại nói: “Hình Thiên gọi điện cho em, mai anh ta đi rồi, trước khi đi muốn gặp em một lần.”
Hạng Thịnh Duật dừng chân, nhìn cô: “Hắn ta chán sống rồi đúng không?”
“Anh đừng vội nóng nảy, em nói rồi, ngày mai em và anh cùng đi gặp anh ta, hai người nói chuyện đàng hoàng.” Mục Uyển tiếp tục.
Hạng Thịnh Duật nhếch khóe miệng, nhưng trong mắt không có chút ý cười nào: “Là đánh nhau một trận ra hồn thì đúng hơn, anh nghe nói võ công hắn không tồi, lúc trước còn là tướng quân bách thắng.”
“Bây giờ anh ta tuổi tác lớn rồi, trên người toàn vết thương, em để hai người gặp mặt không phải để đánh nhau, hai người có một kẻ địch chung là Sở Dã Bạch, anh quên rồi sao?” Mục Uyển nhắc nhở anh.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày: “Em còn bênh anh ta.”
“Em không bênh anh ấy, em chỉ nói sự thật, đầu tiên, hai người thật sự có cùng kẻ thù, tiếp theo, các anh có thể hợp tác, cuối cùng, cũng là quan trọng nhất, tuy rằng anh ấy không cho em một hồi đáp tình cảm nào, nhưng quả thật anh ấy từng giúp đỡ em, không thể vì yêu mà không nỡ, hay vì yêu sinh hận, em rất cảm kích anh ấy, nhưng trừ sự cảm kích ra, không còn gì khác nữa.” Mục Uyển bình tĩnh đáp lại.
Hạng Thịnh Duật quay mặt đi, cực kỳ khó chịu, không vui vẻ gì mà nói: “Anh cũng vừa bị thương nặng đây, sao em không lo lắng cho anh?”
“Là vì em tin rằng anh nhất định có thể thắng anh ấy, anh ấy làm sao là đối thủ của anh được?” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật liếc về phía cô: “Em nói thật chứ?”
Mục Uyển cười tươi: “Anh thấy sao, chút tự tin này mà cũng không có sao?”
“Vậy lúc anh và hắn ta đánh nhau thì em đừng có mà đau lòng vì hắn.” Hạng Thịnh Duật đáp.
Mục Uyển ngập ngừng trong giây lát.
Bây giờ cả người Hình Thiên toàn là thương tích, không phải đối thủ của Hạng Thịnh Duật.
Cô không muốn nợ nần gì anh, càng không muốn anh sẽ bị thương vì cô, sẽ làm cô không phân biệt rõ ràng được ranh giới.
“Anh đừng đánh nhau với anh ta, cảm giác quê mùa lắm.”
“Đánh thắng thì không quê đâu.”
“Đánh thắng rồi cũng quê, anh xem có ai lợi hại mà đánh nhau đâu.”
“Có, anh đây.” Hạng Thịnh Duật rất có tự tin, hơn nữa rất hiên ngang dõng dạc mà tuyên bố.
“Có cái đầu anh ấy, không được đánh nhau, em đưa anh đi là để anh ấy biết được em ở cạnh anh hạnh phúc nhường nào, cũng hy vọng hai người có thể giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau đối đầu với kẻ địch, anh ấy giúp anh, với hai người mà nói không có chỗ nào xấu, hơn nữa, anh đừng giả tưởng anh ấy là kẻ địch nữa, em đã không còn yêu anh ấy nữa, anh đừng phức tạp hóa quan hệ bọn em lên.” Mục Uyển nghiêm túc.
“Em không yêu hắn ta, vậy tại sao lại không cho tôi đánh hắn ta, em không yêu hắn nữa, vậy tại sao lại muốn tôi giúp hắn?” Hạng Thịnh Duật hỏi cô.