Chương 1155: Biết Được Thì Tốt
CHƯƠNG 1155: BIẾT ĐƯỢC THÌ TỐT
Bác sĩ châm cứu cho Mục Uyển, tóc cô vẫn còn rất ngắn, vậy nên không cạo đi nữa.
Xong liệu trình, bác sĩ bôi thuốc lên mắt và quấn gạc cho cô.
Điện thoại của Mục Uyển reo lên.
Hạng Thịnh Duật căng thẳng, bước đến phía Mục Uyển, nhìn thấy người gọi đến là Lã Bá Vĩ.
Sở Giản nhìn thấy Hạng Thịnh Duật đứng cạnh Mục Uyển, cảm thấy muốn thổ huyết.
Đã nói rõ từ trước, không cần anh ta dạy cơ mà, anh cảm thấy ông chủ của mình không còn thuốc gì chữa được nữa rồi.
“Có thể giúp tôi nghe điện thoại chút không?” Mục Uyển nói với Lưu San.
Lưu San không có phản ứng gì, Hạng Thịnh Duật cầm lấy điện thoại, do dự một lát, nhấn nút nghe, đặt điện thoại lên tai cô.
“Cô chủ, tôi đến rồi, đang ở ngoài cửa.” Lã Bá Vĩ nói.
“Được.” Mục Uyển trả lời xong cô hỏi bác sĩ: “Tôi ổn rồi chứ?”
“Mỗi ngày đều phải thay thuốc và châm cứu, trước tiên cứ làm trong ba ngày xem sao.” Bác sĩ nói.
“Tôi biết rồi, bây giờ tôi cần ra ngoài.” Mục Uyển nói.
Bác sĩ nghĩ một lúc, gật đầu: “Tốt nhất là mỗi ngày nên nghỉ ngơi nhiều vào, phải duy trì trạng thái vui vẻ, nghĩ đến những chuyện vui vẻ nhiều hơn.”
“Được.” Mục Uyển nhẹ nhàng đáp, nói với Lã Bá Vĩ: “Bây giờ tôi sẽ ra ngoài, anh đợi tôi một chút.”
“Phiền cô cúp máy giúp tôi.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật trợn mắt, vẫn chưa có ai dám ra lệnh cho anh như thế, tuy nói vậy, nhưng anh vẫn cúp máy.
“Lưu San, cô có thể đưa tôi ra ngoài không?” Mục Uyển hỏi.
“Được, chuyện nhỏ, để tôi đưa cô ra ngoài…” Lưu San nói xong, vẫn chưa kịp bước đến đỡ Mục Uyển, Hạng Thịnh Duật đã chặn lại trước mặt cô, nắm lấy cánh tay của Mục Uyển.
Mục Uyển ngơ ra, sức lực này, rất lớn, cảm giác cũng không giống với một người phụ nữ.
Chỉ là, Hạng Thịnh Duật không cho cô thời gian suy nghĩ, kéo lấy cánh tay cô ra ngoài.
Một lúc sau, đã đến cửa.
Lã Bá Vĩ nhìn thấy Hạng Thịnh Duật đưa cô ra ngoài, thắc mắc bước lên phía trước: “Cô chủ.”
“Bá Vĩ, nghe nói ảo thuật ở thành phố này rất hay, tôi muốn đi xem.” Mục Uyển nhẹ nhàng nói.
Lã Bá Vĩ nhíu mày: “Mắt của cô…”
Mục Uyển cười: “Không cần căng thẳng, lúc đó anh ở bên cạnh nói cho tôi là được, tôi có thể tưởng tượng ra, có lẽ, còn hấp dẫn hơn cả khi nhìn trực tiếp.”
“Được.” Lã Bá Vĩ đáp.
Trước mặt Mục Uyển là cầu thang, Hạng Thịnh Duật trực tiếp ôm cô lên, bế ra xe.
Mục Uyển nhíu mày, hình như cô ngửi thấy hơi thở của Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật vẫn không nói gì, bế cô đến trước xe, mở cửa.
Mục Uyển mò mẫm xe, khom người xuống, cũng sờ thấy được chiếc ghế.
“Cảm ơn.” Cô mò mẫm ngồi lên xe.
Sở Giản đã trao đổi với người của Thẩm Diên Dũng để anh lái xe.
Hạng Thịnh Duật bước qua đầu xe, mở cánh cửa phía ghế sau ra, ngồi vào, vẻ mặt lạnh lùng không nói một lời.
Lã Bá Vĩ ngồi vị trí ghế phụ.
Không ai nói câu gì, không khí trên xe nặng trĩu.
Mục Uyển nhắm mắt lại, không biết là vì ngồi trên xe hay vì lúc trước tức giận quá, cũng có thể là tác dụng của thuốc và châm cứu, cô thấy rất mệt, dần dần, cô thiếp đi, thả lỏng đầu óc.
Hạng Thịnh Duật nhìn cô, kéo đầu cô dựa trên vai anh.
“Ảo thuật chiều nay mấy giờ bắt đầu?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Hai giờ năm mươi phút, bây giờ đã bắt đầu rồi, vẫn còn một màn tối nay tám giờ bắt đầu, mười giờ kết thúc, nếu như xem vào buổi tối, chúng ta không kịp ngồi thuyền về.” Sở Giản đáp.
“Vậy để thuyền về trước đi. Lã Bá Vĩ, lúc cô ấy tỉnh lại, anh giải thích qua với cô ấy, ngoài ra, đừng nói với cô ấy, tôi ở bên cạnh.” Hạng Thịnh Duật ra lệnh.
“Vâng.” Lã Bá Vĩ đáp.
*
Mục Uyển tỉnh dậy, phát hiện ra bản thân đang nằm trên giường.
Mắt cô vẫn đang băng thuốc, không nhìn thấy gì, ngồi dậy kêu lên: “Có ai không? Lã Bá Vĩ.”
Không ai trả lời cô.
“Có ai không?” Mục Uyển lại kêu lên lần nữa.
Vẫn không có ai trả lời cô.
Cô rời giường, chân mò mẫm ở trên đất nhiều lần nhưng không tìm thấy giày, mặt đất rất phẳng.
Cô mò mẫm kĩ lưỡng một hồi, đầu gối đụng phải sofa, cô khom người xuống, mò trên sofa, kêu: “Có ai không?”
Vẫn không có ai trả lời cô.
Đoán chừng, không có ai ở đây, nếu không đã sớm đáp lời cô rồi.
Cô cũng không gọi nữa, bám vào tường mò đường đi, cô sờ thấy tay nắm cửa, quay người lại, bước ra khỏi cửa, kêu: “Có ai không?”
Vẫn không có ai.
Cô đi dọc theo bức tường, tiếp tục bước ra ngoài, chạm vào cánh cửa, cô đoán, đây chắc là nơi như khách sạn.
Cô tiếp tục bước ra phía ngoài, không còn tường nữa, hình như chỗ này trống, cô tiếp tục bước tiếp, chân giẫm vào một khoảng không, bởi vì nghĩ rằng cô sắp ngã, có người giữ lấy cánh tay cô.
Mục Uyển quay đầu lại nhìn: “Lã Bá Vĩ?”
Hạng Thịnh Duật không nói gì, từ lúc cô tỉnh lại, anh vẫn luôn ở cùng một phòng với cô.
Mục Uyển đoán là không phải Lã Bá Vĩ, hơn nữa, mùi hương trên người anh…
“Hạng Thịnh Duật?”
Hạng Thịnh Duật ôm lấy cô, bước vào trong thang máy.
“Tôi biết là anh, Hạng Thịnh Duật.” Mục Uyển nói.
“Biết tâm trạng tôi không tốt thì nói ít đi, chọc tôi tức, không tốt cho em đâu.” Hạng Thịnh Duật nói.
Quả nhiên là anh.
Vì vậy, cái người nắm tay cô ở nhà của Thẩm Diên Dũng lúc trước, chính là anh.
Mục Uyển không nói gì nữa, Hạng Thịnh Duật ôm cô vào thang máy.
“Buổi diễn chiều nay không kịp xem, em cũng ngủ mất, tối nay tám giờ bắt đầu, chúng ta đi ăn cơm trước, ăn xong, tôi đưa em đi.”
“Tám giờ bắt đầu mấy giờ kết thúc?” Mục Uyển hỏi.
“Mười giờ.”
“Vậy mười giờ có kịp lên thuyền trở về không?”
“Cái thái độ này của em là muốn lên thuyền lắm sao? Nếu như em muốn, thì chiều nay bảo Lã Bá Vĩ đưa em về luôn.” Hạng Thịnh Duật nói thẳng.
Mục Uyển dựa vào vai anh: “Thuyền là của anh, anh không cho tôi lên, vất tôi xuống biển thì phải làm sao?”
“Em cảm thấy tôi sẽ vứt em xuống biển sao?” Giọng nói của Hạng Thịnh Duật trầm đi vài phần.
“Anh sẽ không làm vậy à?” Mục Uyển bình tĩnh hỏi lại.
Hạng Thịnh Duật trầm mặc: “Yên tâm, nếu như muốn em chết, tôi sẽ thông báo trước cho em, hơn nữa còn nói trước cho em biết bản thân sẽ chết như nào, em không cần phải đoán mò những chuyện không có khả năng xảy ra.”
“Tôi muốn xem ảo thuật, cũng muốn ngồi thuyền trở về, có thể nghĩ cách gì không?” Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày, đặt cô xuống, gọi điện thoại.
Nhưng không có tín hiệu.
“Cái thang máy rách nát gì vậy.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Chắc là cái thang máy này không xử lí tín hiệu.” Sở Giản giải thích.
“Còn cần cậu nói nữa chắc.” Hạng Thịnh Duật lườm Sở Giản.
Sở Giản oan ức, ông chủ bị Mục Uyển chọc tức, lại phát tiết lên người anh.
Cửa thang máy mở ra, Hạng Thịnh Duật kéo Mục Uyển ra ngoài, thấy điện thoại có tín hiệu, anh gọi cho thuyền trưởng, một tay ôm vai của Mục Uyển, ra lệnh: “Khoảng mười rưỡi tôi sẽ lên thuyền, anh tìm cách kéo dài thời gian đi.”
“Kéo dài thời gian ở cảng này phải làm thủ tục, thêm phí, hơn nữa, cảng khẩu trước phải nhường cho người khác, chuyện này có chút rắc rối.” Thuyền trưởng khẽ nói.
“Vậy thì đi xử lí đi.” Hạng Thịnh Duật trực tiếp ra lệnh, cực kỳ bá đạo.