Chương 927: Tự Mình Ngồi Lên
CHƯƠNG 927: TỰ MÌNH NGỒI LÊN
Mục Uyển vén mấy sợi tóc bên mặt, quyến rũ giống như tinh linh trong rừng rậm, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía Hắc Muội xác định lại: "Lục Bác Lâm người này không ngu ngốc, anh ta biết nói gì thì người khác có thể muốn nghe, nhưng trong miệng của anh ta không có bao nhiêu lời là sự thật, cho dù có chuyện liên quan tới Hình Thiên, anh ta làm sao có thể biết được chứ? Em nói với anh ta, tôi không muốn nghe, chỉ muốn nghỉ ngơi, bảo anh ta cũng về nghỉ ngơi cho tốt đi, chờ khi nào tôi rảnh sẽ liên hệ với anh ta sau."
Hắc Muội nhíu mày, không hiểu: “Vì sao lại liên hệ với anh ta chứ? Anh ta có tâm tư không bình thường với chị, ngay cả tôi cũng nhìn ra được."
Mục Uyển mỉm cười, nói vài câu đơn giản với vẻ tự giễu: "Bởi vì anh ta có giá trị lợi dụng."
"Sao?"
"Một người bạn của tôi đã dạy tôi, anh ấy nói, con người với con người qua lại với nhau, lợi ích càng sâu thì quan hệ cũng càng chặt chẽ, đây cũng là bản tính của con người. Nhân viên bán hàng bởi vì bán được đồ cho lãnh đạo nào đó sẽ thường xuyên liên hệ, khi lãnh đạo nào đó bị điều đi, không còn nắm giữ chức vụ quan trọng thì có bao nhiêu nhân viên bán hàng còn liên hệ với anh ta nữa." Mục Uyển dịu dàng nói.
Người bạn này của cô chính là Hình Thiên.
"Làm người lãnh đạo, điều phải làm chính là lợi dụng đối phương hết mức có thể, cũng phải để lại chút ít đồ cho người khác lợi dụng nữa." Mục Uyển nói tiếp.
Hắc Muội nghe không hiểu: “Em biết rồi. Dù sao cô chủ nói đều đúng, bây giờ em sẽ ra ngoài từ chối tên đàn ông cặn bã kia."
Hắc Muội nhảy chân sáo ra ngoài, Mục Uyển lại nằm ở trên giường và nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Hôm nay thời tiết không đẹp lắm, thoạt nhìn âm u như muốn mưa vậy.
Cô nhắm mắt lại. Tất cả chờ tới lúc cô tỉnh dậy rồi nói sau.
Không biết qua bao lâu, cô loáng thoáng nghe được phía bên ngoài có giọng nói nhưng không muốn dậy nên lại lật người, ngủ tiếp.
"Em còn muốn ngủ thẳng đến sang mai sao?" Giọng điệu hài hước của Hạng Thịnh Duật vang lên.
Cô đột nhiên giật mình tỉnh giấc, mở mắt và nhìn về phía Hạng Thịnh Duật.
Cô đã dặn Hắc Muội không được cho bất kỳ ai vào: “Anh vào bằng cách nào?"
"Cô người làm của em rất giỏi võ nhưng suy nghĩ có chút đơn giản. Tôi tìm người kiếm chút chuyện cho cô ta làm, cô ta liền ngu ngốc đuổi theo." Hạng Thịnh Duật giải thích.
Mục Uyển kéo chăn ngồi dậy: “Dù sao nó vẫn là một đứa trẻ mới mười mấy tuổi."
"Khi em mười mấy tuổi đã làm cho bố mẹ tôi rất đau đầu đấy." Hạng Thịnh Duật ngồi xuống trên giường của cô.
"Thật sao? Xem ra bố mẹ anh hẳn phải rất chán ghét tôi đấy. Thịnh Duật, tôi khát nước, anh có thể rót cốc nước giúp tôi được không?" Mục Uyển muốn anh ra đi ra ngoài.
Hạng Thịnh Duật cong khóe miệng và cúi đầu, chặn lấy đôi môi của cô.
Mục Uyển giật mình lùi lại phía sau: “Anh làm gì vậy, tính bắt nạt tôi à?"
"Không phải em nói miệng em khát sao? Em muốn hút bao nhiêu thì hút đi?" Hạng Thịnh Duật nói với vẻ rất không đứng đắn.
Trong dạ dạy Mục Uyển thấy buồn nôn, từ trên giường đứng lên.
Hạng Thịnh Duật ôm thắt lưng của cô, giam cô trong vòng tay của anh ta, giọng khàn khàn nói: "Tối hôm nay, tôi ngủ ở chỗ này của em."
Mục Uyển thẳng lưng: “Tôi nhớ đã nói qua, chuyện có muốn làm người phụ nữ của anh hay không thì phải chờ ba tháng sau tôi mới trả lời anh."
"Bây giờ tôi đã biết câu trả lời ba tháng sau của em rồi. Em cảm thấy tôi muốn nghe sao?" Ánh mắt Hạng Thịnh Duật xem kỹ Mục Uyển.
Mục Uyển liếc nhìn anh ta và cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, hoàn toàn không lộ ra cảm xúc thật sự cho anh ta biết, không để anh ta đoán ra.
Ba tháng sau, cô căn bản không muốn cho anh ta, điều cô muốn chính là phá hủy anh ta, phá hỏng âm mưu của bọn họ.
"Vậy anh nói xem, câu trả lời ba tháng sau của tôi là gì?" Mục Uyển hỏi ngược lại.
Hạng Thịnh Duật điểm một cái vào mũi của cô: “Hồ ly nhỏ, em thật sự cho rằng những gì em làm có thể thoát khỏi mắt tôi sao? Em nghĩ tôi không biết mục đích em muốn tác hợp cho Hạng Kim Thu và Lục Bác Lâm à? Em muốn chơi, tôi sẽ chơi với em. Nhưng chơi quá lửa, vậy phải làm thế nào? Tôi không nhất định sẽ kiên trì chờ em phóng lửa cho tôi đâu?"
Khóe miệng Mục Uyển cong lên: “Cho nên anh không có tự tin, hay cảm thấy chơi không lại tôi à?"
Hạng Thịnh Duật ôm cô xoay tròn, đặt cô ở trên giường, đôi mắt khóa chặt lấy cô và nói với vẻ không đứng đắn: “Nếu như tấm màng này của em không còn, Hạng Kim Thu vẫn sẽ tin tưởng em và Lục Bác Lâm là trong sạch à?"
Lưng Mục Uyển đã cứng đờ: “Anh sắp xếp tai mắt ở bên cạnh tôi à? Anh để tôi suy nghĩ một chút đã. Không có. Nếu có, anh hẳn phải biết chuyện hôm qua có người suýt nữa giết tôi rồi. Anh gài tai mắt ở bên cạnh dì tôi sao?"
"Hạng Kim Thu phải lấy Sở Dục Băng, ai cũng đừng mong gây cản trở cho tôi, bao gồm cả em nữa." Hạng Thịnh Duật lạnh lùng nói, khóe miệng cong lên.
Mục Uyển thấy được sự sắc bén trong mắt anh ta. Ánh sáng này dường như có thể cắt cô thành nghìn mảnh mất.
Cô ý thức được nguy hiểm nên nhìn về phía cửa và kêu lên: "Hắc..." Muội.
Cô còn chưa nói hết chữ Mạn đã bị Hạng Thịnh Duật chặn lấy đôi môi.
Cô mím chặt môi, liều mạng giãy giụa, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cửa.
Cô không muốn cho Hạng Thịnh Duật. Hạng Thịnh Duật lại là kẻ ác ma, máu lạnh, tàn khốc, toàn thân trên dưới đều là âm mưu và giết hại.
A...
Mục Uyển nghe được tiếng quần áo bị xé rách, máu trong người cô dường như đã đông cứng lại rồi.
Không được, cô không thể chống lại, căn bản không thể phản kháng được. Dựa theo tính cách của Hạng Thịnh Duật sẽ càng muốn nghiền ép cô hơn thôi.
Cô phải giữ được tỉnh táo. Hình Thiên đã dạy cô, càng là ở trong tình huống khẩn cấp, càng phải giữ vững lý trí. Bởi vì chỉ có lý trí mới cứu mình, hoảng loạn và sốt ruột, liều mạng đều không có kết quả tốt.
"Anh đã nghĩ kỹ chưa?" Mục Uyển nói: “Anh đừng quên, trước kia tôi là phu nhân Thổng thống của nước A, được mọi người trên thế giới công nhận là người phụ nữ dâm đãng, anh ở cùng với tôi sẽ chỉ mang tới ảnh hưởng tiêu cực cho anh mà thôi."
"Ảnh hưởng tiêu cực gì chứ?" Hạng Thịnh Duật ngẩng đầu nhìn cô, giữ lấy gương mặt của cô: “Bị em thu hút nên không quản được đầu óc, hay là bị sắc dục che mờ tâm trí trở thành một đời hôn quân. Chuyện em ở cùng với tôi, ai biết được chứ? Em có nói ra thì có ai sẽ tin tưởng, em có thể lấy được ra được chứng cứ sao?"
Mỗi một câu nói của Hạng Thịnh Duật đều làm cho trái tim cô rơi sâu hơn vào trong vực, làm cho cô nhìn thấy thêm một phần tương lai đen tối.
Hạng Thịnh Duật chẳng qua chỉ xem cô là công cụ, không đúng, có khi anh ta đã có công cụ rồi. Anh ta hành hạ cô, muốn hành hạ cho cô không còn ý thức, làm cho cô trở thành kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Cùng với nói anh ta càn rỡ vì muốn cô mà không được còn không bằng nói anh ta căm giận cô vì muốn mà không có được.
Anh ta muốn không phải là nắm giữ mà là hủy diệt.
Chỉ có điều Hạng Thịnh Duật coi thường cô, cô không có gì, thứ duy nhất cô có cũng chỉ là tín ngưỡng.
Vì phần tín ngưỡng này, cô có thể bỏ qua tất cả.
Hai tay cô ôm lấy Hạng Thịnh Duật: “Cám ơn anh đã dẫn tôi đến thế giới của anh, vô tình, tối tăm, giả dối, mưu tính và cô độc. Hạng Thịnh Duật, không có người nào thích anh, cũng giống như không có ai yêu tôi. Chúng ta đều là người lạnh giá, dựa vào một chỗ để sưởi ấm, xem ai lạnh hơn ai."
Hạng Thịnh Duật bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt sâu không lường được, khóe miệng nhếch lên rồi nằm xuống bên cạnh cô, ra lệnh giống như một vị quân vương vậy: “Tự mình ngồi lên."