Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 958: Mục Đích Yếu Đuối Là Gì? Muốn Anh?​




CHƯƠNG 958: MỤC ĐÍCH YẾU ĐUỐI LÀ GÌ? MUỐN ANH?
Cô cảm thấy Cố Lăng Kiệt và Thẩm Diên Dũng đều rất tốt, dù đều vì người phụ nữ mình yêu mà từ bỏ vị trí tổng thống, nhưng bây giờ Cố Lăng Kiệt và Bạch Nguyệt rất hạnh phúc, Thẩm Diên Dũng và Lưu San cũng đã tìm thấy người cùng bầu bạn, nhớ nhung lẫn nhau.
Đời người, có một số người vì theo đuổi sự nghiệp, thành tựu, danh lợi, địa vị, quyền lực.
Cũng có một số người, chỉ muốn trọn đời trọn kiếp sống với một người, bình đạm, hạnh phúc, khỏe mạnh, bên nhau lúc hoạn nạn, gần nhau đến già, cho đến khi chết đi, trong lòng vẫn yêu và không buông bỏ.
Mục Uyển chưa trả lời anh.
Hạng Thịnh Duật đè gáy cô xuống, để cô đối mặt với anh: "Lát nữa tôi sẽ cho người đưa em về."
Mục Uyển gật đầu, cố hết sức để bản thân bình tĩnh, không nghĩ gì nữa, cô luôn cảm đôi mắt chim ưng kia có thể phát hiện ra cái gì đó.
Anh cúi đầu hôn thật sâu lên môi của cô.
Mục Uyển không hề cử động, nắm chặt nắm đấm, cô sợ giãy dụa một cái sẽ khiến Hạng Thịnh Duật thay đổi chủ ý, thì cô sẽ không trở về được, nói chung ở bên cạnh anh quá nguy hiểm.
Hạng Thịnh Duật hôn mười phút mới buông cô ra, Mục Uyển cũng sắp tắt thở rồi.
"Sao em lại ngốc như vậy, thở khi hôn cũng không biết." Hạng Thịnh Duật trách cứ.
Cô không biết, cũng không muốn học: "Tôi không thông minh như anh."
Hạng Thịnh Duật đứng lên, quấn khăn tắm: "Cho em mười lăm phút, sau khi cơm nước xong, sẽ đưa em đi."
"Tôi không ăn cơm ở đây cũng không sao, Hắc Muội đã ở nhà nấu cơm rồi, tôi có thể về nhà ăn."
"Bảo em ăn thì ăn đi, còn nói linh tinh thì hôm nay em không cần trở về nữa." Hạng Thịnh Duật lạnh giọng nói, cũng không quay đầu lại đi về phía trước.
Mục Uyển thay xong quần áo đi ra, người của anh đã sớm chờ cô, dẫn cô tới phòng ăn.
Mỗi người một phần đồ ăn, món ăn của anh và cô đều rất phong phú: "Canh chim bồ câu non, thịt cừu, nấm hương xào rau xanh, đậu phụ sốt gạch cua."
Mục Uyển thật đói bụng, ăn no nê thì mới có sức mà chiến đấu.
Cô không ăn thì sẽ hại chính bản thân mình.
Cố ăn thật nhiều.
Hạng Thịnh Duật liếc nhìn cô, ý tứ sâu xa.
Điện thoại di động của anh vang lên.
Anh nghe máy, ánh mắt lóe lên: "Đã về rồi à? Sớm hơn dự đoán mấy ngày... bây giờ tôi đang ăn cơm... Ừ, một tiếng nữa gặp."
Anh cúp điện thoại, nói với Mục Uyển: "Phó Hâm Ưu đã trở về, em có muốn gặp cô ấy một chút không?"
Toàn thân Mục Uyển căng cứng.
Cô chắc chắn sẽ gặp mặt Phó Hâm Ưu, bà Lan Ninh là con cờ quan trọng trong việc Hạng Thịnh Duật làm Hoàng đế, cô đến phá hỏng hợp tác giữa họ, thì trước hết phải phá hủy quan hệ hữu nghị giữa họ.
Nhưng khi Hạng Thịnh Duật trực tiếp hỏi cô có muốn gặp hay không thì cô lại không dám, cô luôn cảm thấy, sau cái gặp một chút ấy là một cái bẫy, chờ cô đi vào là muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
"Tôi cũng không muốn đi nữa, ăn xong tôi sẽ trở về, tôi thấy hơi mệt." Mục Uyển khẽ nói.
"Mới làm với em có mười mấy phút, em đã kêu mệt, sức khỏe em quá kém, không phải ngày nào em cũng chạy bộ sao, đây chính là hiệu quả của việc em chạy bộ à, hay là ở trước mặt tôi giả yếu đuối, để kêu gọi chút thương tiếc?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
"Anh sao ác miệng như vậy, thật đúng là không có mấy người có thể chịu được anh, nếu biết là tôi giả vờ để được thương tiếc, nói trắng ra như vậy, thật chẳng thú vị gì." Mục Uyển hùa theo anh, bưng nước dưa hấu lên, uống một hớp lớn, cô ép cơn giận dữ xuống.
Một khi tức giận, đại não sẽ chập mạch, sẽ không thể dùng lý trí mà suy nghĩ rõ ràng.
Hạng Thịnh Duật cười nhạo một tiếng: "Sau khi giả vờ yếu đuối, em muốn có được lợi ích gì, phụ nữ bình thường cố ý giả vờ yếu đuối trước mặt đàn ông chính là hi vọng đàn ông ôm một cái, hôn hít và làm tình với cô ấy, em giả vờ yếu đuối trước mặt tôi là muốn lần sau tôi nhẹ một chút, hay là dứt khoát không có lần sau nữa?"
"Anh thích nghĩ như thế nào là chuyện của anh, nếu tôi nói ra, thì còn gì thú vị nữa, tôi ăn no rồi, muốn đi trước, không làm lỡ việc của anh." Mục Uyển để ly xuống.
"Nếu em muốn tôi ở lại với em, tôi có thể không đi gặp Phó Hâm Ưu nữa, Uyển Uyển, em nói xem, có muốn tôi ở lại bên em hay không." Hạng Thịnh Duật khiêu khích nói.
Mục Uyển nhìn thẳng Hạng Thịnh Duật, muốn nhìn thấy suy nghĩ thật từ trên mặt anh, nhưng căn bản không có khả năng.
Anh vui mừng hay tức giận đều không bộc lộ ra ngoài, lời nói ra cũng lập lờ nước đôi, khiến người ta không đoán được thật giả và ý đồ của anh.
Nếu như cô muốn phá hoại liên minh giữa anh và Phó Hâm Ưu, tốt nhất là bảo anh ở lại.
Nhưng nếu anh ở lại, thì cô sẽ xui xẻo.
Cô đang căng đầu suy nghĩ, không biết làm thế nào.
"Không dám sao?" Hạng Thịnh Duật đắc ý mỉm cười, giống như đã nhìn thấu cô.
Mục Uyển như bị cái gì đập vào đầu một cái, nói: "Vậy anh đừng đi, hãy ở lại."
"Cùng em?" Hạng Thịnh Duật nối liền sau câu của cô hai chữ, nhưng là câu nghi vấn.
"Ừ." Mục Uyển không được tự nhiên đáp, cô có cảm giác như bị mê hoặc, nhưng... chắc chắn cô đã lựa chọn chính xác, không muốn thì đừng làm, dù sao giữa cô và Hạng Thịnh Duật cái nên phát sinh đều đã phát sinh, không nên phát sinh thì cô cũng không ngăn cản được, cũng không có gì không thể buông bỏ.
Hạng Thịnh Duật cười tươi, ý tứ sâu xa nhìn cô chăm chú, còn vô cùng đắc ý.
Anh nhớ tới khi còn học cấp hai, anh muốn cô đi tham gia cuộc thi olympic toán học quốc tế (IMO – international mathematical olympiad), nhưng cô không muốn tham gia vì môn toán của cô kém anh, anh đã nói với cô: "Cậu không tham gia là vì cậu không giỏi bằng tôi, vì tự bản thân cậu biết cậu không đấu lại tôi."
Mục Uyển kiêu căng tự mãn, bị anh kích thích, nên đã đăng ký thi IMO, kết quả, anh đứng thứ nhất, Mục Uyển chỉ thứ hai, gần một tháng cô không nói chuyện với anh, nhìn thấy anh đều tránh xa.
Nếu như cô biết cuộc điện thoại vừa rồi không phải Phó Hâm Ưu gọi tới, có thể tức giận thổ huyết hay không?
Mục Uyển càng nhìn ánh mắt anh càng thấy không đúng: "Tại sao anh nhìn tôi như vậy?"
"Cảm thấy sự ngốc nghếch của em rất đáng yêu." Hạng Thịnh Duật vừa cười vừa nói.
Mục Uyển nhướng mày: "Cuộc điện thoại vừa nãy không phải Phó Hâm Ưu? Anh gạt tôi?"
Hạng Thịnh Duật đứng lên: "Trêu em một chút, rất thú vị."
"Anh lấy việc trêu đùa người khác làm thú vui sao." Mục Uyển đứng dậy, đi ra bên ngoài. Cô thật sự tức giận, cô đã cảm thấy Hạng Thịnh Duật sẽ không tốt bụng như thế. Sau này, khi cô không biết làm gì thì tuyệt đối phải làm ngược lại yêu cầu của Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật sẽ không để cho bản thân rơi vào nguy hiểm.
Cô thật là khờ, quá nóng vội, mới có thể tiếp tục phạm sai lầm.
Cô còn chưa ra khỏi cửa, Hạng Thịnh Duật đã ôm eo cô, kéo cô vào trong ngực anh, liếc nhìn gương mặt tức giận của cô: "Đi đâu thế, không phải em bảo tôi ở lại với em sao?"
Mục Uyển nhếch miệng: "Cũng chỉ cho phép anh trêu đùa tôi, mà không cho phép tôi trêu đùa anh sao? Tôi cũng chỉ tùy tiện nói một câu, mà anh đã tưởng thật rồi?"
"Tôi có thể tùy tiện nói, vì tôi đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp, không chấp nhận người khác chất vấn và phản kháng, nhưng em sẽ vì sự tùy tiện của mình mà trả giá đắt đấy." Anh bế cô lên, đi về phía phòng: "Không phải nói muốn học tập sao? Ở đây tôi có rất nhiều video, em hãy xem lần trước đã."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK