Chương 1330: Không Hiểu
CHƯƠNG 1330: KHÔNG HIỂU
“Là do anh cảm thấy em quá xinh đẹp, tuổi của chúng ta lại cách nhau quá lớn.”
“Anh chỉ quan tâm đến cảm giác của anh, anh chưa từng nghĩ đến cảm giác của em. Anh từ chối em thì em bị tổn thương bao nhiêu, em ám chỉ rõ ràng như vậy, anh hiểu nhưng anh giả vờ hồ đồ, cho nên chúng ta chỉ có thể bỏ lỡ nhau. Mặc dù vẫn đau lòng, vẫn không bỏ qua được, nhưng em biết chúng ta chỉ có thể là quá khứ, mà tương lai em sẽ sống cùng với Hạng Thịnh Duật. Hình Thiên, em hi vọng anh và Hạng Thịnh Duật trở thành bạn bè với nhau, em cũng không nghĩ đến nếu chúng ta không thể trở thành người yêu thì trở thành kẻ thù, nếu như không có sự ràng buộc của tình cảm thì chúng ta đã có thể trở thành bạn bè tốt.” Mục Uyển nói.
Không hiểu tại sao vẫn kích động như vậy, cô lau lau nước mắt ở hốc mắt, thở dài một hơi.
Hình Thiên ở bên kia cũng trầm mặc: “Chúng ta không thể quay lại nữa, đúng không?”
“Không thể quay lại nữa.” Mục Uyển trả lời rõ ràng: “Nhưng em hy vọng anh và Hạng Thịnh Duật trở thành bạn bè, là thật lòng.”
“Anh sẽ không trở thành kẻ thù với anh ta, Uyển Uyển, anh yêu em.” Hình Thiên thổ lộ.
Lời thổ lộ của anh giống như một cây gai nhọn, đâm vào tim của cô, để lại một vết hở đầy tiếc nuối.
Nhưng cuộc đời thì không có sự hối tiếc, những người thích nhau bởi vì hiểu lầm mà chia xa.
Chia xa, có thể là cả một đời.
Người mà mình thích, nếu như không tỏ tình thì anh ta sẽ trở thành bạn trai của người khác.
Trong lòng sẽ khó chịu, những nỗi buồn đó cũng sẽ từ từ biến mất theo thời gian, vết thương cũng sẽ lành.
Trước kia cảm thấy nếu không thể ở cùng nhau giống như là cuộc đời sẽ lâm vào bóng tối, không có cách nào sống sót được. Nhưng mấy năm sau, bên cạnh cũng có người yêu mới, dường như có thể quên gần hết những chuyện của quá khứ, khi nhắc lại người mà không thể ở bên nhau, cũng sẽ không đau lòng, thậm chí cũng không có gì tác động đến.
Mọi người đều như vậy, điểm không giống nhau là không biết phải mất bao lâu mới có thể quên một người, không biết phải cần bao nhiêu thời gian mới có thể yêu thêm một lần nữa, càng lo lắng rằng trên thế giới này đã không có tình yêu, sẽ không yêu, cho nên... không dám yêu.”
“Em từng yêu anh, nhưng đã là quá khứ rồi, bây giờ em... Muốn ở cùng với Hạng Thịnh Duật.” Mục Uyển rũ đôi mắt xuống mà nói.
Lông mi thật dài che kín mí mắt, nhưng khóe mắt vẫn có những giọt nước mắt như những viên ngọc chảy ra...
Mục Uyển nói đến đây cũng không đợi Hình Thiên trả lời, cô tắt máy.
Sau khi tắt điện thoại, cô vẫn cảm thấy đau lòng, rất buồn, cô ghé vào trên ghế khóc huhu.
An Kì lo lắng nhìn về phía Mục Uyển, trao đổi ánh mắt với Lã Bá Vĩ.
Mục Uyển nhớ đến một chuyện, bây giờ có Barney ở đây, cô có thể hỏi Barney chuyện gì xảy ra với tâm trạng của cô?
Mục Uyển nhìn Barney ngồi ở phía sau xe, mỉm cười như thiên sứ với Barney: “Tôi không hiểu tại sao tôi vẫn buồn như vậy, trong lòng dường như nặng trĩu, có một tảng đá đè ép, vừa đau vừa xót, nhưng tôi cũng xác định tôi đã đưa ra lựa chọn đúng đắn.”
“Anh ta... cô ở bên anh ta rất lâu phải không? Thậm chí có rất nhiều kỉ niệm đẹp, cô đã từng muốn ở bên anh ta.” Barney phán đoán.
Mục Uyển gật đầu: “Chính là như vậy, bây giờ tôi cảm thấy trong lòng rất chua chát, cũng rất đau đớn.”
Mục Uyển nói, nước mắt không hiểu sao lại rơi xuống.
“Có một cái gai ở trong lòng, nó đã ở trong lòng rất lâu, cô đã quen với sự tồn tại của nó, vào một ngày nọ nó bị rút ra, trong đoạn thời gian mà nó được rút ra thì vết thương vẫn sẽ chảy máu, sẽ còn tăng thêm đau đớn. Cô biết đấy, cái gai này bị nhổ đi, cũng là một chuyện bình thường, thậm chí cô còn cảm thấy không quen khi không có cái gai này, nhưng qua một thời gian sau, máu sẽ ngừng chảy, chỗ bị đâm sẽ kết vảy, cô cũng sẽ thích ứng được trái tim đã từng bị đâm, trái tim cũng sẽ càng khỏe mạnh hơn, con người có một loại cảm xúc được gọi là phản ứng với kích thích.” Barney giải thích.
“Cảm xúc phản ứng kích thích này sẽ dựa vào hoàn cảnh, biến cố, sự cố, ảnh hưởng, sẽ khiến con người sinh ra những cảm xúc phấn khích, sinh ra những tổn thương lớn, phóng đại nỗi đau, phóng đại những điều tiêu cực đã chịu đựng, gây ra sự đau đớn mãnh liệt, thậm chí có thể ảnh hưởng đến đầu óc của cô. Trong một thời gian ngắn, những hồi ức sẽ xuất hiện, ví dụ như khoảnh khắc mà cô chia tay, não sẽ nhớ đến kỉ niệm tốt đẹp khi ở bên anh ta, sự tốt đẹp này sẽ vì chia tay mà trở nên tồi tệ hơn.”
“Vậy tôi nên làm thế nào đây?” Mục Uyển hỏi.
Cô xác nhận khi cô và Hình Thiên tách ra, những thứ cô nhớ đến là quá khứ của bọn họ, anh tốt như thế nào, sự giúp đỡ của anh, anh nói thích, anh nói yêu cô, cô không xứng, sự đau lòng của cô.
Tất cả những thứ này đều trở thành tổn thương to lớn, bởi vì phần thống khổ này mà cô cảm thấy áy náy với Hạng Thịnh Duật, cảm thấy cô không công bằng với Hạng Thịnh Duật, nghĩ đến thì cô càng thêm tự trách mình.
“Nói theo một cách rõ ràng, đầy lý trí hơn là người đàn ông này không cần cô nữa. Những gì cô nhớ không phải là lòng tốt của người đàn ông này, sự ngọt ngào khi ở bên người đàn ông này, mọi thứ mà người đàn ông này cho cô, cái cô cần nhớ là những điểm xấu trên người của anh ta, đau khổ mà cô đã chịu đựng khi ở bên anh ta, tủi thân, không công bằng, tổn thương tình cảm của cô. Sau khi cô không có anh ta thì cô có những lợi ích gì, tốt như thế nào, hạnh phúc ra sao, nếu nghĩ như vậy thì sự đau khổ khi chia tay cũng sẽ giảm bớt rất nhiều.” Barney khuyên nhủ.
Mục Uyển cúi thấp đầu không nói gì, cẩn thận suy nghĩ những lời mà Barney nói.
“Đa số mọi người đều tận hưởng hạnh phúc, trốn tránh nỗi đau, đây chính là bản năng, cho nên cô cũng phải thích nghi với bản năng này, nghĩ và làm những chuyện có thể khiến mình thoải mái, đau buồn quá mức sẽ có một loạt phản ứng dây chuyền, sẽ làm tổn thương đến thân thể, tổn thương đến trái tim.” Barney khuyên cô.
Mục Uyển hít sâu một hơi: “Hình như nghe anh nói xong thì trong lòng tôi dễ chịu rất nhiều, cảm ơn anh.”
“Coi như tôi không nói thì lấy tài trí của phu nhân, rất nhanh sẽ có thể điều chỉnh tốt tâm trạng, tôi chỉ là... có cơ hội để khoe khoang một chút, nên cũng không nhịn.” Barney cười cười.
Mục Uyển biết EQ của Barney rất cao, anh ta chỉ là muốn cô dễ chịu một chút, thoải mái một chút: “Thật sự hi vọng anh thường xuyên khoe khoang, tôi cũng có thể học hỏi nhiều hơn, học để sau này có mà dùng.”
“Vậy tôi phải tìm cơ hội để bán nghề kiếm cơm, chỉ hi vọng phu nhân sẽ không chê tôi phiền là tốt rồi.” Barney nói.
Hắc Muội cảm thấy Barney nói chuyện rất êm tai, hào hoa phong nhã, thái độ cũng rất tốt, điều quan trọng là người... cùng tuổi với cô ấy.
Cô ấy nghiêng đầu nhìn Barney, càng nhìn càng cảm thấy Barney đẹp trai.
Mục Uyển lo lắng, Barney làm một kẻ phiêu lưu, phiêu bạt ở khắp nơi, thích hợp làm bạn nhưng không thích hợp làm người yêu.
Cô gõ một cái vào trán của Hắc Muội: “Đừng có nghĩ về điều đó, em vẫn còn nhỏ, trong lớp cũng có rất nhiều bạn.”
Hắc Muội sờ vào cái trán bị Mục Uyển gõ, trong nháy mắt liềm hiểu ý của Mục Uyển, xoay người sang chỗ khác ngồi xuống lần nữa.
“Một cô gái mười lăm mười sáu tuổi, ở độ tuổi dậy thì, như vậy cũng rất bình thường.” An Kì nói và nháy nháy mắt với Mục Uyển.
“Đừng có dạy hư trẻ em, lát nữa còn phải đối mặt với khó khăn...” Mục Uyển nhắc nhở một lần nữa.