Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 163: Nếu Tôi Không Thả Thì Cô Trốn Không Thoát Đâu​




CHƯƠNG 163: NẾU TÔI KHÔNG THẢ THÌ CÔ TRỐN KHÔNG THOÁT ĐÂU
"GXXX, lên toa số 12, tôi ở đó."
Lúc trên xe, trong đầu Bạch Nguyệt chỉ lặp lại những lời ấy.
Cố Lăng Kiệt biết cô sắp đến Bình Diễn ư?
"Cô Bạch!" Trợ lý của Lãnh Thu Tôn đẩy Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt mới hoàn hồn lại, nhìn trợ lý: "Sao vậy?"
"Anh Lãnh đang nói chuyện với cô kìa." Trợ lý nhắc.
Bạch Nguyệt nhìn về phía Lãnh Thu Tôn.
Tâm trạng Lãnh Thu Tôn đang rất tệ, mặt anh ta dài thượt, mắt lạnh, vẻ mặt giận hờn, nói bằng giọng mỉa mai: "Cô còn ngạo mạn hơn cả lời đồn nữa."
"Đang nghĩ ngợi nên tập trung quá thôi." Bạch Nguyệt giải thích, đối phương tin hay không thì tùy, không liên quan gì đến cô.
Lãnh Thu Tôn quay mặt, không thèm phản ứng.
Rốt cuộc thì kẻ ngạo mạn là ai đây?
Trợ lý của Lãnh Thu Tôn cười xấu hổ: "Anh Lãnh bảo, Hùng Chí Thanh và Hùng Cẩm Bình đều chưa từng tới Bình Diễn, bề ngoài thì hai người đó cũng chưa từng qua lại với nhau, trên mạng cũng không trao đổi thư từ, nếu nhắc đến lần đụng độ duy nhất thì là cùng truy cập một trang web người lớn. Cô có ý kiến gì về việc này không?"
"Tạm thì chưa, tôi vừa tiếp xúc với vụ án này thôi." Bạch Nguyệt hạ mắt.
Vì đề cập đến quân khu đặc chủng, cô không muốn bình luận lung tung tránh rước phải phiền toái không cần thiết.
"Danh hão thôi." Lãnh Thu Tôn khinh thường nói, khóe môi nhếch cao đầy mỉa mai.
Bạch Nguyệt nhìn anh ta, anh ta không nhìn cô.
Bạch Nguyệt mỉm cười: "Theo tâm lý học, càng là người giành phần nhanh trong khi đấu võ mồm thì thường che giấu nội tâm tự ti hoặc là chột dạ, anh Lãnh đây thuộc loại nào trong số đó?"
Lãnh Thu Tôn liếc Bạch Nguyệt bằng đôi mắt tối tăm, con ngươi co lại nên nhìn có vẻ sắc bén hơn: "Cô nghĩ tôi sẽ tự ti hay chột dạ sao?"
"Từ lúc tôi mới lên xe, anh đã muốn biết tôi có bản lĩnh gì mà được hưởng danh tiếng như vậy, anh luôn dò xét và hướng ánh mắt khiêu khích về phía tôi, về mặt nào đó thì anh đang lo tôi biểu hiện tốt hơn anh, vậy thăm dò rồi lại thăm dò, đây không phải biểu hiện của chột dạ ư?" Bạch Nguyệt bình tĩnh đáp.
"Đúng là ăn nói vớ va vớ vẩn, đám trẻ không biết gì." Lãnh Thu Tôn lạnh lùng nói.
"Anh Lãnh đúng là người có tài hoa, có điều lại rõ ràng, phân tích sắc bén, tuy ít khi lộ diện nhưng vẫn khiến người ta hết lời tán dương. Song anh được ca tụng thái quá, khiến tôi nghĩ đến danh tướng Bạch Khởi trong lịch sử." Bạch Nguyệt cười.
"Bạch Khởi à? Xem ra cô chẳng tìm hiểu gì về tôi cả, tôi không đấu võ mồm với cô nữa." Anh ta nhắm mắt không thèm nói thêm câu gì.
Bạch Nguyệt căn bản không thèm tìm hiểu gì anh ta, cũng lười không thèm so đo. Cô nhận vụ án này chỉ để trả ơn mà thôi.
Xe chạy hơn nửa tiếng thì đến ga tàu phía nam, quản lý ga đưa vé cho họ, đều là GXXX. Họ được ưu tiên vào ga trước. Bạch Nguyệt nhìn lướt qua số toa in trên vé, là toa số 6. Cô không muốn mọi người biết quan hệ giữa mình và Cố Lăng Kiệt nên ngồi vào toa số 6 cùng mọi người.
Toa số 6 là khoang hạng nhất, Bạch Nguyệt vừa ngồi xuống ghế của mình thì chuông tin nhắn lại vang lên. Cô thấy là Cố Lăng Kiệt nên mở ra xem.
"'Cô muốn để tôi cử người đến mời tận nơi à?" Trong từng câu chữ của Cố Lăng Kiệt đều nồng mùi ngang ngược.
Bạch Nguyệt bất đắc dĩ nhắn lại: "Tôi vừa lên tàu thôi, chờ lát rồi qua."
Cô rất điện thoại đi rồi hỏi phục vụ trên tàu: "Từ đây đến Bĩnh Diễn hết bao lâu?"
"Sáu tiếng hai mươi phút ạ, đến nơi là khoảng 21 giờ rưỡi." Nhân viên phục vụ mỉm cười đáp.
Bạch Nguyệt gật đầu rồi xách túi đứng dậy, đi về phía toa hành khách phía sau.
"Đi đâu thế?" Lãnh Thu Tôn hỏi.
"Có chút việc, 21 giờ tôi sẽ về." Bạch Nguyệt trả lời.
Lãnh Thu Tôn khịt mũi coi thường.
Bạch Nguyệt đi tới toa số 12, bên ngoài có bốn người lính đang gác, hình như họ biết cô nên vừa thấy cô đến đã tự động gõ cửa.
"Vào đi." Cố Lăng Kiệt nói vọng ra.
Anh lính đẩy cửa ra để Bạch Nguyệt đi vào. Cố Lăng Kiệt nhíu mày chăm chú nhìn màn hình máy tính, trông anh có vẻ lạnh lùng và nghiêm nghị.
"Anh cũng tới Bình Diễn à?" Bạch Nguyệt mở lời trước.
Cố Lăng Kiệt vứt tài liệu bên tay mình cho cô, ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi màn hình.
Bạch Nguyệt ngồi trên ghế sô pha xem tài liệu mà Cố Lăng Kiệt đưa cho cô. Trên đó là thông tin về Hùng Chí Thanh và tư liệu của một người nữa là Hùng Trường An, cùng với đó là thông tin qua lại giữa hai người. Bạch Nguyệt xem tài liệu xong, trang cuối cùng cho thấy hai người đều đăng nhập một trang web người lớn, đều tại thời gian nghỉ phép của họ.
"Hình Cẩm Bình cũng từng vào web người lớn này." Bạch Nguyệt phát hiện điểm chung của ba người nên ngẩng đầu nhìn Cố Lăng Kiệt.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt đánh giá rồi chất vấn: "Cô không định nói cho tôi biết việc mình đi công tác tại Bình Diễn đúng không?"
Bạch Nguyệt không ngờ anh sẽ nhắc chuyện cũ vào lúc này: "Do tôi chưa kịp nói mà anh đã gửi tin nhắn đến rồi đấy chứ."
"Thế à?" Cố Lăng Kiệt hoàn toàn không tin, khẽ mỉm cười: "Từ lúc cô xác định đến Bình Diễn đến lúc tôi gửi tin nhắn là hơn một tiếng, cô bận đến mức không có thời gian gửi tin nhắn sao?"
Bạch Nguyệt biết không qua được mắt Cố Lăng Kiệt nên đành bó tay: "Anh bận làm việc mà?"
"Bận đấy, vậy cô có thời gian gửi tin nhắn thúc tôi đi bệnh viện nhỉ?" Cố Lăng Kiệt không chừa đường lui mà vạch trần lời nói dối của cô.
Bạch Nguyệt phát hiện Cố Lăng Kiệt suy luận và lập luận quá logic: "Đây là công việc của tôi, tôi đâu cần phải báo cáo với anh toàn bộ, công việc của anh cũng đâu nói cho tôi biết đâu?"
Cố Lăng Kiệt đứng lên, Bạch Nguyệt cũng đứng lên theo bản năng. Anh đi về phía cô khiến cô cảm thấy áp lực nặng thêm.
Cố Lăng Kiệt ôm lấy eo cô rồi kéo vào lòng mình: "Cô tự biết là chuyện công việc hay cô cố tình trốn tránh tôi, nhưng tôi có thể nói rõ cho cô biết, nếu tôi không thả thì cô trốn không thoát đâu, hành trình đến Bình Diễn lần này là để nhắc nhở cô."
"Anh vì tôi nên mới tới Bình Diễn ư?" Bạch Nguyệt kinh ngạc đến mức tim đập rộn lên.
"Việc gì không làm thì sẽ nghĩ mãi, Hùng Chí Thanh và Hùng Trường An đều là người trong đội đặc chủng của tôi, chuyện này cũng không nhỏ, tôi nhất định phải tra cho ra chân tướng." Cố Lăng Kiệt đáp, đôi mắt đen thẳm không có lấy chút cảm xúc nào.
"Vụ án này cũng không cần thủ trưởng như anh đích thân ra mặt chứ?" Bạch Nguyệt thấp giọng nói.
"Biết là tốt." Cố Lăng Kiệt nói một câu đầy sâu xa, khiến trái tim vừa ổn định của Bạch Nguyệt lại được dịp đập rộn cả lên.
Chẳng lẽ anh biết cô đến Bình Diễn nên mới đi theo?
"Qua đây làm việc đi." Cố Lăng Kiệt không cho cô thời gian suy nghĩ đã ôm cô ngồi xuống trước máy tính.
Truyện được mua bản quyền đăng trên App Mê Tình Truyện!
Bạch Nguyệt hướng mắt về màn hình, thấy Cố Lăng Kiệt nhập địa chỉ trang web người lớn vào, giao diện web hiện lên trước mắt cô, trên đó là cả loạt video với tiêu đề vô cùng trắng trợn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK