Chương 765: Lơ Đãng Quan Tâm, Tình Yêu Từ Sâu Trong Lòng
CHƯƠNG 765: LƠ ĐÃNG QUAN TÂM, TÌNH YÊU TỪ SÂU TRONG LÒNG
"Ha hả." Alan nở nụ cười: "Còn nhớ rõ lúc chúng ta vừa quen nhau không? Cũng đi đến một đảo hoang, em thật sự rất thích cuộc sống trên đảo hoang."
"Có vài người, bận rộn cả đời, chỉ vì muốn vài năm cuối cùng có thể sống một cuộc sống nhàn rỗi, có vài người, cả đời nhàn rỗi, tuy rằng không có nhiều tiền, chỉ là cười nhìn mây cuộn mây tan, tâm trạng thoải mái, cảm giác này cũng không tệ, quan trọng là ... tâm trạng."
"Tôi có mấy người bạn, thường xuyên đi sinh sống dã ngoại, còn rất thú vị, lần sau, hẹn rồi, dẫn em đi cùng nhé?" Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt mở to mắt, có chút suy nghĩ gật đầu: "Nghe cũng được đấy, lần sau mấy anh đi thì gọi điện thoại cho tôi, tôi xem thử có thời gian rảnh hay không."
Cố Lăng Kiệt nở nụ cười: "Được."
Bạch Nguyệt thấy tên mặt lạnh này thế nhưng lại nở nụ cười, anh cười rộ lên cô cảm thấy rất đẹp.
"Cười nhiều một chút mới tốt." Bạch Nguyệt nói.
Cố Lăng Kiệt thu lại nụ cười, vẻ mặt có mấy phần kỳ lạ, không mở mắt ra.
Bạch Nguyệt không để ý, ghé vào trên lan can nhìn biển rộng.
"Chúng ta đi đâu câu cá?" Alan hỏi.
"Lái khoảng một giờ, đến một vùng biển sâu một chút, gần bờ biển quá rất khó câu được cá, cá ở biển sâu cũng sạch sẽ, câu lên rồi, không cần xử lý cũng có thể ăn ngay, cực kỳ ngon." Bạch Nguyệt nói.
"Ừ." Alan đáp.
Du thuyền lái hơn một giờ mới ngừng lại, tự do trôi nổi trên mặt biển, Bạch Nguyệt chuyên nghiệp đi câu cá.
Alan nhìn Bạch Nguyệt làm, mô phỏng theo cô câu cá.
Cố Lăng Kiệt không câu giống bọn họ, anh rải một ít thức ăn gia súc ở giữa lưới đánh cá, sau đó thả lưới xuống.
"Anh như vậy có thể bắt được cá sao?" Alan tò mò hỏi.
"Đôi khi bắt không được, nhưng mà, chỉ cần kiên trì không ngừng thả lưới, chắc chắn sẽ bắt được." Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Alan gật gật đầu, không nói nữa.
Câu cá là một việc đòi hỏi kỹ thuật, cũng cần phải cực kỳ có kiên nhẫn, nhìn chằm chằm phao cá trên mặt biển. Gió quá lớn sẽ làm ảnh hưởng đến phán đoán.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Alan mất mồi mấy lần, vẫn không câu được cá.
Cố Lăng Kiệt không nhanh không chậm đi đến phòng nghỉ ngơi.
Nửa giờ sau, Bạch Nguyệt mới câu được một con cá nhỏ mấy centimet.
Tiểu Bạch chạy qua xem, sau đó lại ghét bỏ chạy đi.
Bạch Nguyệt tiếp tục câu.
"Tôi cảm thấy chúng ta câu cả buổi chiều, ngay cả cơm tối cũng không câu lên được." Alan cười nói.
"Câu cá trên biển là thế đấy, nhưng mà câu được rồi, có thể ngon lành ăn ngay, câu cá, là câu tâm trạng, quá trình câu cá cũng vui vẻ, tâm bình khí hòa, thoải mái, vậy là tốt rồi." Bạch Nguyệt không nản lòng nói.
"Nghe qua có vẻ rất tri thức."
Bạch Nguyệt đột nhiên đứng lên, vui vẻ nói: "Câu được rồi, cá cắn câu."
Alan cũng đứng lên theo, nhìn về phía mặt biển, nhưng không nhìn thấy gì cả: "Câu được cá gì thế?"
Bạch Nguyệt nắm chặt cần câu.
Alan nhìn thấy thật sự câu được một con cá.
Con cá này có chút lớn, dài khoảng 20 centimet.
Bạch Nguyệt câu cá lên.
"Đây là cá gì?" Alan khó hiểu hỏi.
"Hình như là cá tuyết, loại cá này dễ chết, vừa ra khỏi biển lập tức sẽ chết, tôi xử lý trước một chút, chúng ta lập tức có thể ăn được thịt cá ngon nhất rồi." Bạch Nguyệt vui vẻ nói.
"Ừ, vừa nói tôi đã thấy muốn ăn rồi." Alan nói.
Bạch Nguyệt cầm cá đến phòng bếp, nhanh chóng rửa sạch, cắt thành từng đoạn, không cần đầu cá, cô để cá vào chảo rán, nhiệt độ dầu vẫn chưa kiểm soát tốt, dầu bắn ra từ bên trong, bắn lên mu bàn tay của cô.
Cô khẽ hừ một tiếng, rút tay về, lúc chuẩn bị lau dầu, Cố Lăng Kiệt đã đi tới, đau lòng cần lấy tay cô: "Em chăm sóc mình kiểu này sao?"
"Hả?" Bạch Nguyệt nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.
Anh đi lên chỉnh lửa nhỏ lại, lấy giấy ăn lau dầu trên tay cô, mở vòi nước ra, để nó xối lên tay cô, vẻ mặt vừa lạnh lùng vừa tập trung.
Bạch Nguyệt nhìn sườn mặt cương nghị của anh, trong lòng xuất hiện một loại cảm giác kỳ lạ, giải thích nói: "Chút dầu ấy không sao cả, bình thường lúc nấu cơm đều sẽ bị dầu bắn trúng, lát nữa sẽ ổn thôi.”
Cố Lăng Kiệt nhíu mày: "Em đi câu cá đi, chuyện khác giao cho tôi là được."
"Chuyện khác anh cũng biết sao?" Bạch Nguyệt tò mò.
"Biết." Cố Lăng Kiệt trả lời đơn giản một chữ, bắt đầu thuần thục rán cá tuyết.
Cô thật sự cảm thấy, anh là một người đàn ông như ẩn số vậy, giống như không hoàn mỹ, qua lại rồi phát hiện, lại rất hoàn mỹ.
"Loại cá này rất mềm, không cần rán quá lâu, cũng không thêm gia vị gì cả, mùi vị thuần túy cũng ăn rất ngon, nếu anh cảm thấy quá tanh, có thể để vào chút tiêu, hoặc là bỏ vào chút nước chanh." Bạch Nguyệt đề nghị.
"Ừ." Cố Lăng Kiệt đáp: "Có muốn phủ vụn bánh mì lên không?"
"Chỗ anh có vụn bánh mì sao?" Bạch Nguyệt tò mò.
"Khi nãy có kêu người mua tới, vùng nước này có khá nhiều cá tuyết, dễ câu được, loại cá này, thịt rất mềm, rất hợp làm cá phi lê chiên xù, cho nên bảo người ta mua." Cố Lăng Kiệt giải thích nói.
Cô phát hiện, anh là một người rất cẩn thận còn suy nghĩ chu đáo nữa.
"Vậy tôi dùng một chút?" Bạch Nguyệt nói.
"Trong tủ lạnh còn có phô mát và mỡ bò, em rán bằng mỡ bò, dầu sẽ không bị bắn ra, sau này sử dụng mỡ bò là được rồi." Cố Lăng Kiệt tiếp tục nói.
"Ừ, được." Bạch Nguyệt đáp.
Đầu tiên cô làm ra lớp bọc trước, vì để bớt đi mùi tanh của cá, cô còn trộn thêm bột trứng và một chút hương liệu nấu ăn bên trong, lăn cá ở bên trong một chút, lại phủ vụn bánh mì lên trên, là có thể bỏ vào chảo tiếp tục rán rồi.
Chỉ chốc lát, cá đã rán xong.
Cố Lăng Kiệt bỏ vào đĩa, nói với Bạch Nguyệt: "Bây giờ em đừng vội ăn, còn rất nóng, để nguội một lát rồi ăn, không ảnh hưởng đến hương vị, nếu không câu được cá nữa cũng không sao, tôi có kêu người mua bò bít tết và mì Ý tới, có thể ăn cái này được."
"Có phải anh cảm thấy tôi không câu được cá không?" Bạch Nguyệt cười nói.
Cô là cao thủ câu cá đó.
"Tôi chỉ phòng ngừa ngộ nhỡ thôi, nếu trên biển sóng gió lớn sẽ không câu được cá, tôi rán tiếp, năm phút nữa thì em tới đây ăn, gọi Alan luôn." Cố Lăng Kiệt nói.
"Ừ, cám ơn anh." Bạch Nguyệt thật lòng thật dạ nói, nở một nụ cười rực rỡ, xoay người đi tìm Alan.
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt trở nên tối tăm, tâm trạng nặng nề, có một loại chua xót không nói nên lời.
Anh tiếp tục rán cá.
Bên ngoài truyền đến từng trận tiếng còi kỳ lạ, âm thanh này nghe cực kỳ kỳ dị.
Anh tắt lửa, đi đến đuôi thuyền.
Phía sau có một chiếc du thuyền lớn hơn của bọn họ một chút, phía trên có rất nhiều người mặc quần áo màu trắng giống nhau.
Người rất đông, nghiêm chỉnh đứng chung một chỗ, rất trật tự.
Đột nhiên, có một người mặc áo trắng nhảy xuống từ trên du thuyền..
Cố Lăng Kiệt thấy người trên thuyền đều thờ ơ nhìn mặt biển, mắt thấy người sắp chìm xuống, anh không kịp suy nghĩ đã ném phao cấp cứu từ trên thuyền xuống.
Còn mình thì quả quyết nhảy xuống biển. . . . . .