Chương 816: Êm Ấm Vui Vẻ
CHƯƠNG 816: ÊM ẤM VUI VẺ
“Tôi cảm thấy những điều cô nói trước đây không hề sai, từ nhỏ tôi đã sống trong miếu chùa, chẳng có một điều phán xét nào, tôi chưa từng trải qua hạnh phúc, đau thương, yêu thương hay tổn thương gì to lớn, chẳng được coi là hiểu thấu. Cho nên, tôi chuẩn bị đi xem thử thế giới con người, trải qua những việc mà nhân sinh phải trải qua, rồi tôi sẽ lại xuất gia.” Đại sư Cổ Pháp nói.
“Có lẽ, đợi khi anh trải qua hết những chuyện này, anh sẽ không muốn xuất gia nữa, bởi vì có quá nhiều điều bận tâm và lưu luyến. Anh tìm được công việc chưa?” Bạch Nguyệt quan tâm hỏi.
“Vẫn chưa, lý lịch này của tôi không dễ tìm công việc, tôi không thể nói trước kia tôi là một hòa thượng được.” Cổ Pháp cười nói, rất ung dung.
Dù sao thì hoàn cảnh của anh hiện giờ, đến cô cũng không thể bì kịp, sau này không thể biết trước được rồi.
“Tôi có một đề nghị, dân gian khi có người qua đời, sẽ mời hòa thượng, đạo sĩ đến siêu độ, cái này khác với anh, họ đều thương nghiệp hóa cả.”
“Tôi siêu độ không thu phí, một khi thu phí thì ý nghĩa sẽ thay đổi, tôi cũng không muốn làm việc có liên quan đến mình ngày trước, tôi muốn đi làm bồi bàn, tài xế này, nhân viên bán hàng gì đó, những việc này là sinh sống cơ bản nhất, cảm nhận trăm vẻ của thế giới.”
“Có cần tôi giới thiệu giúp anh không?”
Cổ Pháp mỉm cười: “Không cần đâu, tôi gọi điện thoại cho cô, chỉ là muốn nói tôi tạm thời hoàn tục rồi, cô đến chùa tạm thời không tìm được tôi đâu, bản thân tôi tự tìm công việc.”
“Ừm, có khó khăn thì tìm tôi.”
“À, được, vậy tôi tắt máy trước.”
“Ừm.” Bạch Nguyệt cũng theo đó mà cất điện thoại đi, nhìn về phía Hình Thiên: “Thật ngại quá, đại sư Cổ Pháp hoàn tục rồi.”
Hình Thiên cười: “Ý trời, xem ra, cuộc đời sau này anh phải tự mình giác ngộ rồi.”
“Anh ta hoàn tục rồi, anh vẫn còn muốn liên lạc với anh ta sao?” Cố Lăng Kiệt mập mờ hỏi một câu.
Bạch Nguyệt ngạc nhiên, nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.
Anh lại giống như chưa từng nói gì vậy, ung dung uống một hớp rượu.
Nụ cười của Hình Thiên càng thêm rực rỡ, nhìn Cố Lăng Kiệt nói: “Em là vua giấm sao? Đây cũng ghen, nếu như cái này tôi cũng ghen, vậy chẳng phải là ngày ngày sẽ bị tức chết sao?”
Sắc mặt Cố Lăng Kiệt càng thêm kỳ lạ, không nói gì, lại rót thêm rượu cho mình.
Bạch Nguyệt đặt tay lên đùi anh.
Cơ thể Cố Lăng Kiệt khẽ run, nhìn về phía cô.
Bạch Nguyệt mỉm cười, trong mắt đều là ý cười rực sáng, đầy ắp tình cảm, sự dịu dàng này đủ khiến sắt thép tan chảy.
Sắc mặt Cố Lăng Kiệt thả lỏng hơn, nắm lấy tay cô, nắm thật chặt trong lòng bàn tay, rồi lại buông ra.
“Thật đáng ngưỡng mộ, có thể giải sầu, chỉ có rượu thôi, ha ha ha.” Hình Thiên cười, chạm cốc với Cố Lăng Kiệt: “Tên nhóc cậu, sau này không được không từ mà biệt, để anh và Bạch Nguyệt lo lắng.”
Cố Lăng Kiệt gật đầu: “Anh chuẩn bị lúc nào thả Thẩm Diên Dũng?”
Hình Thiên nhìn về phía Bạch Nguyệt: “Đợi em qua đó gặp anh ta xong, cho anh một hồ sơ liên quan đến tâm lý của anh ta, anh không muốn có bất kỳ sai sót nào, nếu không, sau này bị nhốt lại chính là cả nhà chúng ta rồi.”
Bạch Nguyệt hiểu ý của Hình Thiên, cũng hiểu sự lo lắng và ưu phiền của anh: “Hôm nay em đi với anh, qua xem anh ta xong thì sẽ trả lời anh.”
“Ừm”
Họ vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí cũng khá tốt đẹp.
Tống Tịch Vũ làm xong thức ăn rất nhanh, Tiểu Hạ đi gọi Lâm Thư Lam về nhà ăn cơm.
Hình Thiên nhìn thấy Thủ Thủ, biểu cảm vô cùng ôn hòa, nói với Thủ Thủ: “Thủ Thủ, gọi bác đi, bác.”
Thủ Thủ nhìn chăm chú vào gương mặt của Hình Thiên: “Bố”
Hình Thiên nở nụ cười: “Bác là bác, không phải bố, gọi bác đi.”
Hình Thiên nói như vậy, trong lòng nghe được Thủ Thủ gọi anh là bố, vui không tả xiết.
Lúc Thủ Thủ còn trong bụng mẹ, anh vẫn luôn ở bên cạnh nói rất nhiều chuyện với thằng nhóc, cũng thật lòng muốn Thủ Thủ là con của mình.
Thủ Thủ nhìn Hình Thiên, lại nhìn Cố Lăng Kiệt: “Hai người bố.”
Tống Tâm Vân cười: “Hai đứa đừng làm khó Thủ Thủ nữa, Thủ Thủ vẫn luôn theo mẹ, nó xa lạ với Lăng Kiệt, đối với Hình Thiên cũng xa lạ, không phân rõ được ai là bố.”
“Lăng Kiệt, gửi Thủ Thủ cho anh, làm con trai nuôi của anh đi, anh lớn hơn em, con của hai người cũng lớn thế này rồi, anh còn chưa có con nữa.” Hình Thiên trực tiếp mở lời, có chút nũng nịu.
Cố Lăng Kiệt nhìn về phía Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt gật đầu, biểu thị đồng ý, cô nhìn ra được, Hình Thiên thật sự thích Thủ Thủ, Thủ Thủ có một cha nuôi là Tổng thống, đây cũng không phải là chuyện xấu.
“Được.”
“Hai đứa ngốc này, cần phải có một nghi thức đơn giản chứ, Hình Thiên, con phải tặng cho đứa trẻ một khóa trường mệnh, Thủ Thủ à, phải bưng cho Hình Thiên một cốc trà, gọi một tiếng cha nuôi, thế là lễ thành rồi.” Tống Tâm Vân nói.
“Bây giờ con không mang theo khóa trường mệnh, nói rồi đó, lần sau, chọn một ngày hoàng đạo đi, con về bảo người ta xem qua, sau đó gọi điện thoại cho mọi người.” Hình Thiên vui mừng nói, ánh mắt vẫn luôn nhìn trên mặt của Thủ Thủ.
Thủ Thủ trông rất đẹp trai, hội tụ ưu điểm của Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt, con ngươi vừa to vừa tròn, mặt cũng hồng hào, càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu.
“Nếu như con thích con cái, bảo Uyển Nhi cũng sinh một đứa.” Tống Tâm Vân nói.
Sắc mặt Hình Thiên chùng xuống, xoẹt qua một tia đau thương: “Nói sau đi, bây giờ còn có rất nhiều việc đợi con làm.”
“Không ảnh hưởng đến hai đứa tạo người, lẽ nào hai đứa đến thời gian tạo người cũng không có.” Tống Tâm Vân quở trách nói.
“Mẹ, con cảm thấy đồ ăn mẹ nấu rất ngon, lần sau con phải theo mẹ học, sau này lúc mẹ bận, con có thể làm cho Lăng Kiệt ăn.” Bạch Nguyệt có ý chuyển chủ đề, không để Hình Thiên khó xử.
“Món ăn con làm rõ ràng còn ngon hơn mẹ, Nguyệt, chi bằng con theo mẹ làm kinh doanh đi, với đầu óc của con, chắc chắn lên tay rất nhanh, hơn nữa còn làm rất tốt, thực ra Cố thị đã đi vào nề nếp rồi, hạng mục mới cũng đang lên, chúng ta có vốn đầu tư chuyên nghiệp, cho nên cũng không cần quá lo lắng.” Tống Tâm Vân thúc giục nói.
“Cái này,” Bạch Nguyệt ngập ngừng: “Chuyên ngành của con là học y, cũng học tâm lý rất nhiều năm, tâm lý học là sở trường của con, con muốn tiếp tục nghiên cứu tâm lý học, trên thương trường, con không thích hợp lắm, cũng không muốn động não quá nhiều để làm những thứ con không quen thuộc, xin lỗi mẹ.”
“Haiz…” Tống Tâm Vân có chút thất vọng.
Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt cầu cứu.
Cố Lăng Kiệt nhận được ánh mắt cô: “Trước kia con làm ăn, Trương Tinh Vũ theo con đi Nam xông Bắc, trên thương trường cũng giúp đỡ con không ít việc, rất nhiều mối kinh doanh đều là cậu ấy đàm phán được, con cũng tin tưởng con người cậu ấy, con muốn đưa cậu ấy đến công ty, có thể giúp mẹ giải quyết rất nhiều việc phiền não.”
“Vậy cũng tốt, rất tốt.” Tống Tâm Vân vui vẻ.
Thực ra bà muốn dành nhiều thời gian chăm cháu, ở bên người nhà, kinh doanh vốn dĩ chẳng phải thứ bà muốn.
Lâm Thư Lam càng cúi thấp đầu, sau này, Trương Tinh Vũ sẽ trở thành nhân vật quan trọng của Cố thị, cao cao tại thượng.
Còn khoảng cách giữa cô và anh sẽ lại càng ngày càng xa.
Bạch Nguyệt liếc Lâm Thư Lam một cái, thấy hết sự mất mát, tuyệt vọng của cô.
Bởi vì một việc nhất thời buồn bã, ai cũng biết, cũng bình thường, buồn bã cả đời, chính là bước vào bóng ma tâm lý rồi.