Chương 779: Nếu Như Tiếp Tục Như Vậy Bọn Họ Sẽ Thế Nào?
CHƯƠNG 779: NẾU NHƯ TIẾP TỤC NHƯ VẬY BỌN HỌ SẼ THẾ NÀO?
Cố Lăng không nói gì nữa.
“Anh đừng có coi là thật đấy nhé. Cái người này không giỏi ăn nói lại sâu xa không lường được, cũng không biết tiểu Nguyệt thích anh ở điểm nào nữa, im lặng là vàng sao?” Alan lại nói đùa.
Cố Lăng Kiệt tiếp tục im lặng.
Alan thở dài một hơi: “Mai anh không cần đi tiễn tôi đâu, tôi nhìn thấy anh trong lòng cũng không thoải mái. Một người đến, một người đi cũng tốt, không có được gì cũng không mất đi thứ gì. Ngủ ngon, chúc anh có tâm trạng tốt.”
“Ừm.” Cố Lăng Kiệt nặng nề trả lời một tiếng.
Alan cảm thấy Cố Lăng Kiệt thật sự khiến anh không thoải mái rồi.
Anh nói chúc anh ta có tâm trạng tốt, Cố Lăng Kiệt chỉ “ừm” một tiếng, trước đó nói chuyện cũng không phản ứng.
Haiz, không chấp nhặt với anh ta nữa.
Anh cúp điện thoại rồi chậm rãi đi lên lầu, ngủ một giấc thật ngon, sáng sớm mai sẽ đi...
*
Bạch Nguyệt dậy rất sớm, theo thói quen nhìn điện thoại, sáu giờ hai mươi.
Cô đánh răng rửa mặt xong xuống nhà nhìn thấy trên bàn trà có một tờ giấy liền cầm lên đọc.
Là thư Alan viết.
“Tôi sợ nhìn thấy em lại không nỡ đi, muốn ở lại làm phiền vài ngày, ăn thêm vài bữa cơm em nấu cho nên sáng sớm đã đi luôn, cảm thấy như vậy rất tự do, không gò bó. Trên thực tế tôi còn có thể làm tốt hơn thế nữa, lần sau gặp lại tôi sẽ dẫn vợ mình tới gặp em.” Ở dưới Alan còn vẽ thêm một khuôn mặt cười.
Bạch Nguyệt nở nụ cười.
Alan là một người không muốn mang phiền toái đến cho người khác cũng không muốn người khác phải lo lắng cho mình.
Anh thực sự rất lý trí, lý trí đến mức biết bản thân nên làm gì thì tốt hơn.
Cũng là một người khiến người khác rất yên tâm.
Cô gọi điện cho Alan.
Alan nghe máy: “Em dậy sớm vậy à?!”
“Ừm, mấy giờ anh bay?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Sáu giờ năm mươi. Bây giờ em tới cũng không kịp đâu, tấm lòng của em tôi nhận. Tôi đang ăn sáng, em cũng đừng quên ăn sáng đấy nhé, thân thể là của mình.” Alan dặn dò.
“Chúc anh thuận buồm xuôi gió, hy vọng anh sớm ngày dẫn bạn gái đến gặp tôi.” Bạch Nguyệt cũng cười.
“Cùng hy vọng . Được rồi, tôi ăn sáng đã, cúp máy nhé.” Alan cúp điện thoại.
Bạch Nguyệt hít sâu một hơi, rộn ràng vài ngày đến hôm nay nơi này lại im lặng vắng vẻ, chỉ còn lại một mình cô.
Cô theo thói quen đốt hương, bật nhạc lên rồi làm bữa sáng sau đó đi tưới hoa, cho cá ăn. Trở về phòng bếp xào trứng trần nước sôi, lấy từ trong tủ lạnh ra dưa chua đã được làm từ rất lâu, uống một bát cháo mới ra khỏi nhà.
Cô đến cửa hàng hoa mua hoa tươi về nhà, trang trí lại căn phòng, hít sâu một hơi đều là hương vị của thiên nhiên.
Bệnh nhân hôm nay hẹn lúc mười giờ nên cô có thể ở nhà lâu hơn một chút, nằm trên sô-pha cầm một tập thơ lên xem.
Điện thoại vang lên.
Cô thở dài một hơi. Thời gian này gọi điện tới hơn phân nửa đều là cục cảnh sát.
Cô nhìn tên hiển thị trên màn hình, quả nhiên là Quân, nghe máy.
“Bạch Nguyệt, hôm nay cô rảnh được lúc nào?” Quân hỏi.
“Sáng nay mười giờ có bệnh nhân, chiều lại có hai người. E rằng hôm nay sẽ bận cả ngày.” Bạch Nguyệt nói.
“Cô xem có thể bớt chút thời gian tới đây được không? Bên này đang có một vụ án hóc búa.” Giọng điệu Quân rất tốt nói.
“Vậy cuối tuần có được nghỉ không? Tôi muốn nghỉ ngơi.” Bạch Nguyệt bất đắc dĩ nói.
“Hôm nay là thứ sáu rồi. Nếu như cô có thể giải quyết được vụ án này trong hôm nay thì cuối tuần sẽ được nghỉ ngơi, chắc chắn không sắp xếp thêm vụ án mới nữa.” Quân bảo đảm.
Bạch Nguyệt nhìn thời gian: “Mười hai giờ trưa nay tôi rảnh.”
“Được, tôi sẽ bảo bọn họ mười hai giờ tới, bữa trưa tôi mời.” Quân nói.
Bạch Nguyệt nhận vụ án rồi nên cũng không thể bình tĩnh đọc sách được nữa.
Cô đi vào bếp thấy vẫn còn rất nhiều cơm liền lập tức làm năm phần sushi đặt vào hộp dùng một lần. Sau đó lấy lọ tương hải sản trong tủ lạnh mình tự làm ra đặt cùng vào một cái túi, xong xuôi đâu đấy mới đi làm.
Đặt túi vào tủ lạnh của công ty.
“Bác sĩ Bạch, bệnh nhân hôm qua muốn thôi miên, cô ấy muốn hỏi khi nào cô có thời gian?” Trợ lý hỏi.
“Ba mẹ cô ấy đồng ý rồi?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Đồng ý rồi.”
“Chiều thứ ba tôi rảnh, cô xếp lịch hai giờ chiều thứ ba tuần sau cho cô ấy đi.” Bạch Nguyệt nói.
“A? Cần phải chờ lâu vậy sao?” Trợ lý không hiểu.
Bạch Nguyệt hơi cười: “Thời gian dài mới có thể để bọn họ suy nghĩ kỹ lại, có lẽ sẽ có đáp án khác.”
“Vâng, tôi học được rồi.”
Bạch Nguyệt vào phòng trị liệu thì thấy tư liệu bệnh nhân.
“Bệnh nhân tuần trước đã chữa khỏi, về rồi. Bệnh nhân lần này lần đầu tới, trên tư liệu là một người già đã 62 tuổi, chu đáo cẩn thận, nam, vấn đề tâm lý: có thói quen ăn cắp.
Là người của nước A, điều kiện gia đình rất tốt, sống cùng con trai ở Mỹ. Con trai làm thương mại quốc tế, làm cho một công ty rất lớn, đều ở biệt thự lớn chín mươi tỷ một căn.
Nhưng ông đã từng được khám bởi hai mươi lăm bác sĩ tâm lý.
Bạch Nguyệt cười, xem tư liệu xong đã mơ hồ đoán ra được vài nguyên nhân.
Ông lão đẩy cửa bước vào cũng không hề gõ cửa, vừa vào đã ngồi lên sô-pha.
Bạch Nguyệt nhìn ông ta, tóc bạc, mặc áo sơ mi hoa, quần đùi bãi biển, đi đôi dép lê cỡ lớn, đeo dây chuyền vàng, đồng hồ Patek Philippe, nhẫn bản lớn phỉ thúy xanh lục.
Bạch Nguyệt nở nụ cười.
“Cười gì mà cười, cô cho rằng cô cười lên rất xinh chắc?! Tôi thấy cô cười rất giả tạo, đừng cho rằng tôi không biết, nụ cười này của cô rất giống quỷ chuyên đi lừa tiền.” Ông lão rất không thân thiện nói.
Bạch Nguyệt cười nhẹ một tiếng, đứng lên không nói tiếng nào rót cho ông lão một cốc nước.
Ông lão không hiểu: “Cốc nước này của cô bao nhiêu tiền?”
“Cốc nước này không tính tiền.” Bạch Nguyệt ôn tồn nói.
“Đừng tưởng rằng tôi không biết, ở đây mọi thứ của cô đều được tính vào phí ở phòng khám chữa bệnh rồi chứ gì. Không có gì là miễn phí cả, tôi không uống.” Ông ta ngang tàn đẩy tay Bạch Nguyệt ra.
Bạch Nguyệt cũng không chấp nhặt ông ta, đặt cốc nước lên bàn.
Cô ngồi đối diện ông ta: “Trên tư liệu nói, ông thường xuyên ăn trộm đồ.”
“Các cô đang tán ngẫu với tôi đấy à?! Tôi không có hứng nói chuyện với các cô, các cô cũng đừng mong có thể lấy được tiền từ con trai tôi.” Ông ta ngang ngược nói.
“Trên thực tế, ông vào đây cho dù không nói gì cũng tính vào chi phí rồi.” Bạch Nguyệt nói.
Ông ta lập tức đứng dậy đi ra cửa.
Bạch Nguyệt rất bình tĩnh: “Ông nói chuyện với tôi một tiếng hay một phút thì giá cũng như nhau.”
Ông ta lại dừng bước, xoay người lại ngồi lên sô-pha: “Cô muốn nói cái gì mà nói, tôi lại chướng mắt cô thì nói cái gì. Lát nữa tôi sẽ nói với con trai, cô chỉ là mua danh chuộc tiếng mà thôi, trên thực tế chẳng biết cái gì. Cô thậm chí còn chẳng bằng bác sĩ tâm trước trước đó tôi từng khám. Tôi muốn về chỗ bác sĩ cũ khám.”