Chương 309: Bao Nhiêu Cô Gái Thích Anh Không Có Tác Dụng, Anh Chỉ Thích Mình Em
CHƯƠNG 309: BAO NHIÊU CÔ GÁI THÍCH ANH KHÔNG CÓ TÁC DỤNG, ANH CHỈ THÍCH MÌNH EM
“Nếu anh chết trước mặt em, em nhất định sẽ không tìm chết, em sẽ sống thật tốt, sau đó quên đi anh, tìm một người đàn ông khác tiếp tục sống.” Bạch Nguyệt cố ý nói với vẻ giận dỗi.
“Không sao, em sống theo tâm ý của em, mỗi năm đến ngày giỗ của anh, em đến mộ của anh để anh được nhìn thấy em là được.” Cố Lăng Kiệt dịu dàng nói.
Sự cưng chiều của anh, sự khoan dung của anh, sự toàn tâm toàn ý của anh, không cần hồi đáp, không cần công bằng, khiến cô buồn quá, buồn quá.
Cô không muốn Cố Lăng Kiệt chết, không nỡ để anh chết.
Người chết, cái gì cũng không còn nữa, đến linh hồn cũng không còn.
Sẽ không được người sau nhớ tới nữa, còn bị người ta làm thành chủ đề chuyện phiếm, thật khiến người khác xót xa.
Bạch Nguyệt cúi đầu, cố nhịn không khóc ra tiếng, bàn tay nắm chặt lại, bởi vì kích động mà bờ vai run rẩy.
Cố Lăng Kiệt ôm chặt Bạch Nguyệt: “Được rồi, cô bé ngốc, chuyện này có gì đáng khóc chứ, chúng ta bây giờ ở cạnh nhau, sau này cũng sẽ ở cạnh nhau, sẽ mãi mãi ở cạnh nhau đến lúc bạc đầu, chúng ta sẽ có con của mình, con chúng ta cũng sẽ con của chúng, kéo dài mãi về sau.”
Cuối cùng cô cũng không khóc nữa, khẽ buông Cố Lăng Kiệt ra, lau lau nước mắt.
Sau này, cô sẽ không thăm dò anh nữa, cũng không cầu xin anh nữa, tâm ý của anh cô đã biết rồi, không thể thay đổi được suy nghĩ của anh, cô chỉ có thể làm những chuyện cô cho là đúng.
“Cố Lăng Kiệt, anh thích Bạch Nguyệt của trước kia hơn, hay là em bây giờ hơn?” Bạch Nguyệt hỏi.
Cố Lăng Kiệt khẽ cười, bất đắc dĩ nói: “Em, từ trước tới giờ, trong mắt anh vẫn luôn là em.”
“Cho nên, em đang chiếm ánh sáng của Bạch Nguyệt, nên anh mới yêu em?” Bạch Nguyệt hỏi ngược lại.
“Tiểu Nguyệt, anh không biết em định nghĩa thế nào là em và em của trước đây, tính cách của em không thay đổi, cho anh cảm giác không thay đổi, hành động suy nghĩ cũng không thay đổi, cách nói chuyện cũng không thay đổi, nếu nói thay đổi thì chính là em không còn dùng thuốc ngủ và các loại thuốc về phương diện tâm thần của em nữa, em chính là em, tồn tại độc lập, người phụ nữ anh yêu.” Cố Lăng Kiệt bày tỏ nói.
“Anh không sợ Bạch Nguyệt trước đây nghe thấy sẽ giận à?”
“Em trước đây chính là em trước khi trưởng thành và lột xác, em đang ghen với chính em à?” Cố Lăng Kiệt cười nói.
Bạch Nguyệt cũng nín khóc mà cười.
Cô vẫn luôn cảm thấy bản thân là tách ra, chứ không phải là Bạch Nguyệt, nhưng, một câu của Cố Lăng Kiệt, Bạch Nguyệt trước đây là cô trước khi trưởng thành và lột xác, khiến cô cảm thấy, cô bây giờ, chính là Bạch Nguyệt, là Bạch Nguyệt phiên bản tốt hơn.
“Biết cách ăn nói như vậy, bảo sao, nhiều cô gái thích anh như vậy.” Bạch Nguyệt trách mắng anh, giọng điệu thì như oán giận, nhưng trong lòng thì lại ngọt ngào.
“Bao nhiêu cô thích anh, thì anh không biết, cũng không muốn trêu đến bọn họ, anh chỉ thích em, cũng chỉ muốn trêu em.” Cố Lăng Kiệt bày tỏ nói.
Bạch Nguyệt cười, trong lòng còn ngọt hơn uống mật: “Chúng ta hình như quên chuyện chính rồi.”
“Ừm.” Cố Lăng Kiệt đáp một tiếng, rồi nắm tay Bạch Nguyệt đi hái lá cây to.
Lá cây to ở đây to khoảng mét rưỡi, rộng khoảng bốn mươi phân.
Bọn họ hái khoảng năm mươi lá, rồi quay về bãi biển.
Bạch Nguyệt cảm thấy có gì đó không đúng: “Này, anh xoay người lại.”
Cố Lăng Kiệt không hiểu, quay lưng lại với Bạch Nguyệt.
Cô ngồi xuống nhìn, nhìn thấy màu đỏ, đang buồn rầu thì một miếng ‘băng vệ sinh’ tự làm được đưa tới trước mặt cô.
Bạch Nguyệt ngại ngùng nhận lấy, lót vào.
Quần bên trong đã đỏ rồi, phải giặt đi, cô phải mau chóng dùng dây thừng làm cái ‘quần nhỏ’ dùng một lần mới được.
Cô bện, Cố Lăng Kiệt đi rửa nấm, đặt vào trong nồi canh gà, rồi tiếp tục nhóm lửa lên.
Anh đi làm cờ cầu cứu bằng lá cây, đặt ba mươi lá cây to sát cạnh nhau, thành một mặt phẳng rất lớn.
Một cơn gió thổi qua, Bạch Nguyệt nhìn lên trời, phía đông đang một mảnh đen kịt, đen kinh khủng, hơn nữa, còn bay với tốc độ vô cùng nhanh, trải về phía bọn họ.
“Cố Lăng Kiệt, anh nhìn xem có phải sắp mưa không?” Bạch Nguyệt hỏi.
Cố Lăng Kiệt nhìn lên trời, hơi nhíu mày: “Trong vòng hai tiếng nữa sẽ có mưa bão, gió sẽ khá to. Chúng ta có cần tránh mưa trong nhà trúc trước không?”
“Thủy triều có lên không?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Thủy triều là do sự thay đổi lực hấp dẫn giữa mặt trời và mặt trăng, mưa bão gió to, sóng sẽ to, sẽ không dâng lên đâu, nhìn tình hình cây cối bên này, chắc là không có gì che.” Cố Lăng Kiệt giải thích nói.
“Vậy thôi không đến nhà trúc bên đó nữa, nhà của chúng ta chắc cũng ổn, đặt ván gỗ lên trên cùng, để che mưa, không dột xuống, trúc mà trước đây anh che bên trên hơi dài, coi như mái hiên, mặt đối diện biển này có thể dùng lá cây to trong tay anh che lại.
Còn về bếp lửa, chuyển xuống bên dưới phòng, còn hai miếng vải có thể che được, nếu không vừa, thì còn có ô che nắng?” Bạch Nguyệt không muốn rời đi.
Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ cỏ nhà mình.
Ở nơi xa lạ, trong lòng cô cũng hoảng sợ.
“Vậy được, giúp anh kéo tấm ván gỗ lên trước đã.” Cố Lăng Kiệt nói xong thì cầm bó đuốc, nắm tay Bạch Nguyệt đi vào phòng.
Bạch Nguyệt đốt lửa ở giữa hòn đá.
Cố Lăng Kiệt buộc sẵn tám cái dây thừng vào ván gỗ trước, rồi mới leo lên nóc, buộc ván vào.
Bạch Nguyệt nâng ván gỗ lên, dùng hết sức mình, vải bay lên, cô lại leo lên thang trúc, đẩy ván gỗ lên.
Đặt yên ván gỗ lên nóc cũng mất nửa tiếng đồng hồ.
Gió càng lúc càng lớn.
“Chúng ta đi lấy đồ ăn, đặt bên dưới trước đã.” Bạch Nguyệt nói.
“Ừ.” Họ chuyển tất cả thức ăn vào trong phòng, dùng lá cây lót bên dưới.
Bạch Nguyệt chuyển cả nồi vào, đặt lên đất.
Hai miếng ván gỗ còn lại hơi nhỏ, một cái dài mét tư, cao mét hai.
Cái còn lại cũng gần giống thế.
Cố Lăng Kiệt chồng hai miếng lên nhau, chặt trước cửa,để chừa một lối khoảng năm mươi phần để đi ra đi vào.
Để an toàn, anh xếp chồng những lá cây dài sáu mét rộng năm mét lại, thành dài năm mét, rộng ba mét.
Lá cây kẹp ở giữa hai tầng ván gỗ.
Cố Lăng Kiệt tìm thêm vài viên đá đè ván gỗ.
Anh còn chuyển bó đuốc sang bên cạnh phòng, đặt thêm lá lên củi lửa, dùng đá chặn lại.
Chỉ dùng có mười mấy cây khô, xếp chồng góc nhà, cố gắng để xa đống lửa.
Bạch Nguyệt nhìn lên trời, một mảnh đen kịt xuất hiện trong tầm mắt.
Trước giờ cô chưa từng thấy thời tiết như thế này, âm u khủng bố, trong lòng sợ hãi.
“Tiểu Nguyệt, lát nữa em ở trong phòng đừng ra ngoài.” Cố Lăng Kiệt nhắc nhở nói.
“Còn anh thì sao?” Bạch Nguyệt lo lắng.
“Anh còn có chuyện cần làm.”
“Anh có chuyện gì cần làm thì chúng ta cùng làm.” Bạch Nguyệt nắm chặt tay Cố Lăng Kiệt.
“Nghe lời, em đi cùng anh, anh sẽ phân tâm.”