Chương 972: Cô Bảo Tôi Làm Sao Yên T M Được
CHƯƠNG 972: CÔ BẢO TÔI LÀM SAO YÊN T M ĐƯỢC
“Lúc còn nhỏ, có người hỏi tôi một câu hỏi rất trẻ con: tôi định gả cho người tôi yêu hay là người yêu tôi, tuy thấy câu hỏi đấy quá vô lý, nhưng lúc đó tôi cũng đã suy nghĩ rất lâu. Gả cho người tôi yêu có thể thỉnh thoảng sẽ thấy tủi thân, bởi vì không có được sự đáp lại của đối phương. Gả cho người yêu tôi, tôi sẽ được cưng chiều như công chúa, nhưng trong lòng lại trống rỗng, rất có lỗi với người yêu tôi. Vì vậy, tôi chọn gả cho người tôi yêu, ít nhất, tôi không hối hận.” Mục Uyển nói.
“Phu nhân, em nghe không hiểu.” Hắc Muội lắc đầu.
Mục Uyển nở nụ cười: “Tôi chỉ muốn cho đi, không cần nhận lại, nên tất nhiên sẽ không thấy tủi thân. Nếu đã vậy, cũng không cần phải buồn vì tôi.”
Nhưng Hắc Muội vẫn buồn, sau này ngài Tổng Thống mà lấy người khác, thì phu nhân chỉ còn cô độc một mình thôi, lại còn bị Hạng Thịnh Duật, mẹ của Hạng Thịnh Duật bắt nạt, và những người nhà họ Hạng bắt nạt nữa.
“Em sẽ luôn ở bên phu nhân.” Hắc Muội thành khẩn nói.
Mục Uyển cười.
Cô không định để Hắc Muội cứ ở bên cạnh cô mãi, sau này Hắc Muội lớn rồi, cô ấy sẽ có người đàn ông của mình, có gia đình, con cái của mình, việc gì phải theo cô.
“Tôi đói rồi, em đi nấu cơm đi.” Mục Uyển đổi chủ đề.
Hắc Muội đi nấu cơm, còn cô không vào phòng, mà ôm chú cún ngồi ở bên hồ ngắm cảnh, mùi hương thơm ngát của hoa Mai vờn quanh mũi cô.
Cô chìm trong suy nghĩ của mình, không biết chuyện xem mắt bên chỗ cậu sắp xếp ra sao rồi?
Hạng Thịnh Duật muốn làm Vua, cần một thời cơ, hơn nữa, bây giờ ở nước M, ngoài vấn đề của nhà họ Hạng ra, mọi thứ đều đang rất ổn.
Nếu cô không phải là nạn nhân bị hãm hại, cô cũng sẽ không nhận ra Hạng Thịnh Duật có vấn đề, huống hồ, trước đây cô vẫn luôn tin tưởng Hạng Vũ Thái.
Nói về địa vị, Hạng Vũ Thái ở vị trí cao hơn Hạng Thịnh Duật, nói về mưu lược, thì cậu út của cô thẳng thắn chính trực, nhiệt tình rắn rỏi, nhưng lại không ngốc, nếu cô có thể giúp đỡ cậu út đứng vững ở địa vị ấy, Hạng Thịnh Duật mà muốn tạo phản cũng khó.
Thế nên, người đang ở vị thế bất lợi rõ ràng luôn là Hạng Thịnh Duật, cô không nên quá lo lắng phiền não.
“Phu nhân, điện thoại chị reo này.” Hắc Muội vội vội vàng vàng đưa điện thoại đến cho Mục Uyển.
Mục Uyển thấy tên Hình Thiên, hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc, nở nụ cười, rồi mới nhận cuộc gọi video.
Hình Thiên không mở miệng nói luôn, mà ngắm cô một hồi.
Nụ cười của Mục Uyển ngày càng xán lạn, lộ ra hàm răng trắng như sứ: “Sao vậy?”
“Đừng nói với anh là em ổn.” Hình Thiên nhíu mày, nhìn chăm chú gương mặt cô.
“Chẳng lẽ phải nói là em không ổn, anh mới vui sao, em ổn thật, à đúng rồi, em chưa cho anh xem phong cảnh xung quanh, cho anh xem nè.” Mục Uyển cầm điện thoại, chậm rãi quay xung quanh.
“Anh thấy chưa, ở đây có một cái hồ, trên hồ có con thuyền nhỏ, đợi tiết trời ấm hơn chút, em có thể lên thuyền ngồi chơi rồi, cuộc sống cũng khá thoải mái, anh nhìn chú cún em ôm này, nhỏ lắm đúng không, nhưng nó ngoan lắm.” Mục Uyển đưa ống kính quay đến chú chó nhỏ.
Chú chó nhìn mình trong màn hình, mặt ngây ngô.
“Với lại, anh xem, ở đây có nhiều cây Mai lắm, Hạng Thịnh Duật cho người trồng đó, anh ấy không bạc đãi em, hiện tại em sống ở nhà họ Hạng rất tốt, vậy nên, anh yên tâm đi.” Lúc Mục Uyển nói, đôi mắt cô luôn cong lên cười.
“Anh muốn đến nước M sớm trước, chúng ta gặp nhau đi.” Hình Thiên thấp giọng nói.
“Hả?” Mục Uyển bất ngờ, cô như suy nghĩ: “Em hơi lo, chúng ta bí mật gặp mặt, nhỡ mà bị truyền thông chụp ảnh được, sẽ lại lên báo đó.”
“Báo cái gì, Tổng Thống gặp vợ cũ, duyên chưa đứt, hay tình vẫn còn, viết bài kiểu gì đây.” Trong giọng nói của Hình Thiên có chút tức giận.
Mục Uyển do dự.
“Anh là chồng cũ của anh, gặp anh, chắc cũng không có vấn đề gì đâu, Bạch Nguyệt nói…” Hình Thiên ngập ngừng.
Mục Uyển nghe đến cái tên Bạch Nguyệt này, trái tim lại run lên, nhìn Hình Thiên: “Cô ấy nói gì?”
“Gặp nhau rồi nói đi, tối nay anh đến nước M rồi, lúc đó liên hệ em sau.” Hình Thiên nói, không cho Mục Uyển cơ hội đáp lời, đã ngắt máy.
Mục Uyển trong lòng nặng nề không vui lên được, không muốn nghĩ nhiều nữa, sẽ buồn, cô nhìn mặt hồ, mũi hơi nghẹn lại.
“Hắc Muội, chúng ta đi mua lòng heo đi.” Mục Uyển nói, cầm chìa khóa xe, mở cửa xe bước lên.
“Ồ ồ ồ.” Hắc Muội khó hiểu mà ngồi lên xe.
Mục Uyển nhìn thẳng về phía trước, suy nghĩ rối loạn trong đầu.
Bỗng cô nghĩ tới một chuyện, Hình Thiên bí mật tới, chắc chắn sẽ không mang quá nhiều vệ sĩ, nếu lúc này có người muốn sát hại anh ấy, sẽ rất dễ dàng.
Cô nhớ lại lời lúc trước mà Hạng Thịnh Duật nói: “Nếu hôm nay tôi giết Hình Thiên thì sao?”
Chẳng lẽ, Hạng Thịnh Duật biết hôm nay Hình Thiên tới nước M?
Không được!
Cô không thể để Hình Thiên mạo hiểm.
Cô dừng xe bên đường, gọi điện thoại cho Hình Thiên, tiếng chuông vang lên…
Hình Thiên không nghe máy.
Cô bắt đầu lo lắng, lại gọi cuộc nữa đi, Hình Thiên vẫn không nghe.
Đúng rồi, Hình Thiên không nghe máy của cô, nhưng chắc chắn sẽ nghe máy của Bạch Nguyệt.
Cô gọi điện cho Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt nghe máy: “A lô, Mục Uyển à.”
“Bạch Nguyệt, cô nghe tôi nói, hôm nay Hình Thiên đến nước M, một mình anh ấy tới đây rất nguy hiểm, tôi nghi ngờ Hạng Thịnh Duật đã biết anh ấy sắp tới rồi, giờ cô hãy gọi điện cho Hình Thiên, bảo anh ấy đừng đi, tôi sắp đến bộ ngoại giao rồi, đến lúc đó anh ấy hãy quang minh chính đại mà đến, được bảo vệ an toàn rồi, tôi mới có thể gặp mặt anh ấy.” Mục Uyển lo lắng nói.
“A lô, cô đợi một chút, để tôi gọi cho anh ấy. Lát tôi sẽ gọi lại cho cô.” Bạch Nguyệt nói rồi tắt máy.
Mục Uyển cúi đầu, dựa vào vô lăng, không cẩn thận ấn vào còi xe, tiếng còi chói tai vang lên.
“Phu nhân, chị không sao chứ?” Hắc Muội lo lắng nhìn cô.
Mục Uyển ngẩng đầu, dựa vào ghế: “Tôi không sao.”
Hình Thiên có thể không nghe điện thoại của cô, nhưng không thể không nghe máy của Bạch Nguyệt, vị trí của cô trong lòng Hình Thiên nặng nhẹ thế nào, cô biết rõ, biết rất rõ, nhưng mà vẫn buồn như thế, hốc mắt chứa đầy lệ, lại không muốn khóc để người ta thấy, cô nhắm hai mắt, nuốt ngược vào trong.
Chỗ Bạch Nguyệt.
Cô gọi điện đi, Hình Thiên nghe máy.
“Vừa nãy Mục Uyển gọi điện cho tôi, nói anh sắp tới nước M, mà Hạng Thịnh Duật có thể đã biết hành tung của anh, một mình anh đơn thương độc mã qua đó, để tìm cái chết à? Không những vậy, mà sẽ làm hoang mang dư luận. Anh có nghĩ là anh là tổng thống một nước không, nếu hắn đã sắp xếp hoàn thành được kế mưu sát, chỉ sợ không chỉ ảnh hưởng đến tình hữu nghị hai nước, mà sẽ dấy lên chiến tranh nữa, càng đáng sợ hơn nữa là anh có thể sẽ không còn cơ hội ngẩng đầu lên được nữa. Sao anh lại làm ra chuyện mất lí trí như vậy.” Bạch Nguyệt hơi tức giận mà nói.
“Hai mắt cô ấy bị mờ rồi, cô ấy bảo tôi là không sao, nhưng rõ ràng một thân thương tích, cô ấy còn cười nói với tôi là sống tốt lắm, cô bảo làm sao tôi yên tâm được đây.” Hình Thiên cũng hơi kích động.