Chương 1082: Không Thể Ăn
CHƯƠNG 1082: KHÔNG THỂ ĂN
Mục Uyển coi như không nghe thấy cô ta nói gì, cô ngồi xuống ghế, chậm rãi bôi sữa dưỡng ẩm.
Phó Hâm Ưu tức đến nỗi muốn hộc máu, kéo bả vai Mục Uyển, mở to hai mắt nhìn cô, tức giận nói: “Tôi nói cô có nghe hay không?”
Khoé miệng Mục Uyển nhếch lên, bình tĩnh nhìn gương mặt dữ tợn của Phó Hâm Ưu, vẫn không nói gì.
Phó Hâm Ưu nhăn lông mày, buông Mục Uyển ra, khó hiểu nói: “Cô có ý gì! Cười lạnh cái gì, cô có biết dáng vẻ bây giờ của cô trông rất đáng sợ, cũng rất ghê tởm hay không?”
Mục Uyển di chuyển thân mình, thoa nước trang điểm lên mặt, hoàn toàn coi Phó Hâm Ưu như là không khí.
“Mục Uyển, thái độ này của cô là gì, tôi là lãnh đạo của cô, cô chỉ là một trợ lí nhỏ nhoi của tôi mà thôi.” Phó Hâm Ưu nói.
Mục Uyển vẫn coi như không nghe được gì như cũ, thoa phấn nền lên trên mặt.
Phó Hâm Ưu thấy bản thân mình hoàn toàn bị bỏ qua, cảm giác như sự tôn nghiêm của mình đang bị miệt thị, nhân cách bị giẫm đạp ở dưới lòng bàn chân, cô là người vốn dĩ không ai bì nổi, cao cao tại thượng như vậy, lại bị Mục Uyển khinh thường.
Phó Hâm Ưu chỉ cảm thấy một luồng khí nóng vọt tới đỉnh đầu, vơ đống đồ trang điểm trên bàn ném xuống đất, chỉ vào Mục Uyển mắng: “Tôi đã cho cô mặt mũi mà cô lại không muốn!”
Ánh mắt Mục Uyển lạnh băng quét về phía Phó Hâm Ưu, cô đứng lên, hất cằm nhìn xuống Phó Hâm Ưu: “Khuôn mặt tôi là do tự mình lớn lên, không phải cô cho, đi ra ngoài.”
Phó Hâm Ưu mất bình tĩnh: “Cô dám đuổi tôi đi ra ngoài? Tôi thấy đến bây giờ cô vẫn chưa rõ thân phận của cô là gì, có cấp bậc gì!
“Đó là chuyện của tôi, không liên quan tới cô.” Mục Uyển quạnh quẽ nói.
“Mục Uyển!” Phó Hâm Ưu chỉ vào Mục Uyển quát: “Cô lại dám có thái độ này, cứ chờ đấy tôi sẽ không tha cho cô đâu.”
Mục Uyển nhếch khoé môi lên, thong dong đẩy tay Phó Hâm Ưu ra, quả quyết nói: “Mặc kệ tôi có thái độ gì, cô cũng sẽ không bỏ qua cho tôi, trong lòng cô thật sự muốn buông tha cho tôi sao?”
Phó Hâm Ưu cảm thấy Mục Uyển có chút đáng sợ, giống như có thể nhìn thấu lòng cô ta.
Sự thật đúng như vậy, cho dù Mục Uyển có thái độ như thế nào, cô ta cũng sẽ không bỏ qua.
Chỉ là, nếu Mục Uyển yếu đuối cầu xin cô ta buông tha, sẽ chỉ khiến cô ta cảm thấy sảng khoái mà thôi.
Mục Uyển của giờ này phút này, sẽ khiến cô ta giận dữ, đố kỵ, kiêng kị, chán ghét.
“Cô có biết không? Hôm nay tôi và Hình Thiên đã cùng nhau ăn cơm, tôi đã cố ý hỏi anh ấy giữa tôi và cô ai xinh đẹp hơn, anh ấy trả lời là tôi!” Phó Hâm Ưu cố ý nói như vậy để muốn nhìn biểu cảm đau lòng của Mục Uyển.
Mặc dù vậy, sắc mặt Mục Uyển vẫn không thay đổi, trong mắt cô không hề có một chút dao động nào: “Vậy cô có hỏi anh ấy giữa tôi và cô, anh ấy yêu ai hơn không?”
“Anh ấy nói vì tôi mà cả mạng sống cũng không cần.” Phó Hâm Ưu nói đầy đắc ý.
“Vậy cô nên gả cho anh ấy đi.” Mục Uyển cười nói.
Phó Hâm Ưu khó hiểu nói: “Cô không đau lòng sao?”
“Đau lòng vì một người đàn ông tôi không yêu ư? À.” Mục Uyển nhặt đồ trang điểm trên mặt đất lên, tiếp tục thoa lớp phấn nền thứ hai lên mặt, lạnh lùng nói: “Cô có thể đi được rồi, tôi trang điểm xong sẽ tới tầng hai ăn cơm.”
Phó Hâm Ưu nhíu mày nhìn Mục Uyển.
Mục Uyển không thay đổi sắc mặt thoa phấn nền, kẻ lông mi: “Cô muốn học tôi cách trang điểm không? Tôi đã học một năm, hẳn là kỹ năng trang điểm cũng không tệ lắm, có thể chỉ dạy cho cô.”
“Ai cần cô dạy chứ, cô hãy giữ lại sự kiêu ngạo của cô mà chuẩn bị cạp đất ăn đi.” Phó Hâm Ưu cảnh cáo nói, vênh váo tự đắc rời đi.
Mục Uyển buông bút kẻ mi xuống, nhắm mắt lại, điều chỉnh tâm trạng.
Nếu như cô bị Phó Hâm Ưu làm tổn thương, mới là thật sự choáng váng.
Điều chỉnh tâm trạng xong, cô mở to mắt, tiếp tục trang điểm cho khuôn mặt càng thêm phần tinh tế, nước da trắng như tuyết, mắt màu tím khói, cả lông mi đều vẽ thành màu tím khoa trương, tương ứng với đôi môi màu đỏ hồng, trông có chút kỳ kỳ, khác lạ.
Cô đeo một đôi hoa tai lớn khoa trương, mặc một cái váy ngắn lộ vai, phủ thêm tây trang nhỏ màu đen.
Bộ dạng diêm dúa lẳng lơ, lạnh lùng xinh đẹp, lại để lộ vẻ còn trẻ mà đã thành thục… Mộng mị nói không nên lời, giống như từ trong thế giới hắc ám đi ra, bộc phát khí chất chết người, cấm người khác tới gần.
Cô cầm túi xách, đặt điện thoại ở bên trong, xịt nước hoa rồi đi giày cao gót tới thang máy, ngay cả tóc giả không đội.
Chỉ trong chốc lát đã tới tầng hai, cô đi tới phía nhân viên phục vụ hỏi: “Ngọc Phong Các ở đâu?”
“Xin đi theo tôi.” Nhân viên phục vụ nơm nớp lo sợ nói, đôi mắt không dám nhìn Mục Uyển, dẫn đường ở phía trước.
Vốn dĩ nhân viên phục vụ muốn gõ cửa, Mục Uyển lại trực tiếp đẩy cửa bước vào, bên trong không có ai, ngay cả trên bàn cũng trống rỗng.
Mục Uyển nhếch khóe miệng lên, dám chơi cô à!
Cô gọi điện thoại cho Phó Hâm Ưu: “Tôi đã đến Ngọc Phong Các, cô còn muốn tôi làm gì? Nếu không có việc gì, thì tôi đi trước.”
“Chúng tôi đang ở Ngọc Phong Các, tại sao lại không nhìn thấy cô?” Phó Hâm Ưu không vui hỏi.
Mục Uyển rời khỏi ghế, chụp ba chữ biển ghi Ngọc Phong Các, gửi qua cho Phó Hâm Ưu.
Gửi xong, cô nhìn về phía nhân viên phục vụ hỏi: “Chỗ các cô còn có Ngọc Phong Các thứ hai sao?”
“Không có, chỉ có một căn phòng này thôi.”
“Những người từ nước M ở phòng nào?” Mục Uyển hỏi.
Nhân viên phục vụ lo lắng Mục Uyển là sát thủ, không dám quay đầu lại, nơm nớp lo sợ.
“Nếu cô không nói, chắc chắn sẽ gặp xui xẻo đấy.” Mục Uyển nở nụ cười nhưng trong mắt một chút ý cười đều không có.
“Ở tầng ba, Kim Ngọc Mãn Đường.” Nhân viên phục vụ nói.
Thì ra là ở tầng ba: “Cảm ơn.” Mục Uyển đi qua người phục vụ, đi đến thang máy.
Người phục vụ lo lắng hãi hùng mà gọi điện thoại ra ngoài: “Giám đốc, vừa rồi có một cô gái rất kỳ lạ, cô ta hỏi tôi những người đến từ nước M ở phòng nào? Thoạt nhìn, giống như là một sát thủ, làm sao bây giờ ạ?”
“Tôi sẽ gọi điện thoại cho bảo vệ giữ cô ta lại.” Giám đốc nói.
Mục Uyển từ bên trong thang máy đi ra, nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn từ hành lang truyền tới, theo bản năng mà nhìn về phía cửa hành lang.
Năm người bảo vệ chặn phía trước Mục Uyển.
Khuôn mặt đội trưởng đội bảo vệ không một chút biểu cảm nói với Mục Uyển: “Làm phiền cô, hãy đưa thẻ căn cước ra cho tôi xem một chút.”
Mục Uyển cười nhạo một tiếng, đưa thẻ căn cước cho đội trưởng đội bảo vệ.
Đội trưởng đội bảo vệ nhìn thẻ căn cước rồi nhìn Mục Uyển đầy kinh ngạc: “Cô là phu nhân Tổng thống?”
“Có cần tôi tháo trang sức ra không?” Khuôn mặt Mục Uyển không chút biểu cảm hỏi.
“Không cần, không cần.” Đội trưởng đội bảo vệ khom lưng, đôi tay cung kính mà trả lại thẻ căn cước cho Mục Uyển.
Mục Uyển nhận lại thẻ căn cước, bỏ vào trong túi xách, đi qua các nhân viên an ninh.
Cô nghe thấy bọn họ thấp giọng bàn tán.
“Là phu nhân tổng thống đó? Không nhận ra được, tại sao lại trang điểm thành như vậy, trông giống như cô gái hư hỏng, đen tối.”
“Cậu nhỏ giọng một chút, việc của tổng thống không đến lượt chúng ta tùy tiện bình luận, cẩn thận không gánh nổi họa đâu.”
Mục Uyển nhếch khóe miệng, coi như không nghe thấy, đẩy ra cánh cửa phòng Kim Ngọc Mãn Đường ra, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua người bên trong.
Trong phòng có Phó Hâm Ưu, bên cạnh cô ta là Phòng Thục Văn, chính là cô gái phải gả cho Lý Tuấn Khâm , Tác Lợi Á, Hạng Thịnh Duật, Sở Giản, còn có hai người nữa nhưng cô không quen biết...